Anh Làm Khùng, Tôi Làm Điên, Cùng Nhau Dẹp Loạn Giới Giải Trí

Chương 11: Ai ăn "phân" trong bếp?

Ngày phát sóng thứ hai của show hẹn hò.

Giang Kỳ Ngộ vừa sáng sớm đã bị tiếng phát thanh của tổ chương trình kéo ra khỏi giấc ngủ. Cô lơ mơ, mắt nhắm mắt mở thu dọn vài thứ rồi vừa ngáp vừa lê bước xuống lầu.

Tới nơi, cô thấy tất cả mọi người đã trang điểm chỉnh tề, tràn đầy sức sống, vây quanh khu bếp.

Sau bữa tối hôm qua, từ đây đến hết tháng, trừ khi có hoạt động đặc biệt, mỗi người đều phải tự nấu ăn cho mình.

Chu Thuấn và Tống Nghiên đang loay hoay thêm trứng vào tô mì gói. Lục Hành cầm cốc cà phê đậm đặc, vô tình nhưng cố ý đứng cạnh Khương Miên, mắt chăm chăm theo dõi cô phết mứt lên bánh mì.

Giang Lăng thì vờ ngây thơ lấy bò bít tết đông lạnh ra từ tủ lạnh, chen ngang giữa hai người:

"Anh Hành, Miên Miên, hai người có muốn ăn bò bít tết không?"

Phương Tự Bạch đứng đó, cầm quả trứng trong tay, vẻ mặt đầy hoang mang.

"......"

Nhìn cảnh tượng này, Giang Kỳ Ngộ chỉ cảm thấy đau đầu. Đám cậu ấm cô chiêu này rõ ràng chẳng biết làm gì với bếp núc, loay hoay mà cũng ra trò đấy!

Cô định lẻn ra ngoài hít thở chút không khí trong lành thì bị Phương Tự Bạch tinh mắt gọi lại:

"Cô Cây Giáo, chào buổi sáng!"

"....."

Giang Kỳ Ngộ trong lòng thở dài, cái biệt danh này sao nghe sai sai vậy nhỉ?

"Cô Cây Giáo!"

Phương Tự Bạch vòng ra khỏi bếp, cầm quả trứng trong tay, nở nụ cười ngây thơ:

"Ăn sáng cùng em không?"

Giang Kỳ Ngộ liếc nhìn cậu, rồi lại nhìn quả trứng trong tay cậu:

"......Chỉ có cái này?"

"Trứng chiên."

"Cậu làm?"

"Yên tâm đi." Phương Tự Bạch đầy tự tin, lắc lắc quả trứng trong tay, "Em đã xem hướng dẫn rồi."

"......"

Không tin nổi.

---

Dù trong lòng không mấy tin tưởng, nhưng cô cũng không thể làm cậu mất mặt. Giang Kỳ Ngộ miễn cưỡng ngồi xuống bàn, lôi điện thoại ra nghịch.

Chẳng mấy chốc, hai đĩa trứng chiên "đen vàng lẫn lộn" không rõ hình dạng đã được đẩy về phía cô.

"Đây là..."

Phương Tự Bạch khoác chiếc tạp dề hình gấu trông dễ thương hết sức, mắt long lanh nhìn cô:

"Chị thử đi, em làm theo hướng dẫn của chương trình đấy!"

"......"

Giang Kỳ Ngộ tròn mắt nhìn cậu, cổ cứng ngắc quay xuống nhìn đĩa "vật thể lạ" trước mặt mình. Mặt không biểu cảm, nhưng trong đầu cô tua nhanh một lượt ký ức, cố nhớ xem mình có đắc tội gì với cậu "sát thủ trứng chiên" này không.

Sau khi xác nhận không có gì đáng nghi, cô nuốt khan:

"Cậu đã thử chưa?"

Phương Tự Bạch, như đọc được suy nghĩ của cô, vội vàng giải thích:

"Cô Cây Giáo, món trứng này nhìn không đẹp nhưng hương vị không tệ đâu, chị thử đi."

Dưới ánh mắt tha thiết của cậu, Giang Kỳ Ngộ cuối cùng cũng cười ngượng, cầm đũa gắp một chút phần viền chưa cháy hoàn toàn cho vào miệng.

"......"

"Sao rồi? Vị có ổn không?"

Nhìn vào ánh mắt mong đợi của Phương Tự Bạch, Giang Kỳ Ngộ nghiêm túc đặt đũa xuống:

"Phương Tự Bạch, đã ai từng khen cậu nấu ăn ngon chưa?"

"Ừm... chưa." Phương Tự Bạch ngượng ngùng gãi đầu, "Đây là lần đầu em nấu, nếu chị thích…"

"Thế thì đừng bao giờ nấu nữa."

"......Hả?"

Giang Kỳ Ngộ, sợ lời nói của mình chưa đủ nặng, nghiêm túc bổ sung thêm:

"Cậu nấu món này nằm giữa hai thái cực: ngon và dở."

"Vậy là sao?"

"Là dở tệ."

Người ta nấu ăn có sắc, hương, vị. Còn món của Phương Tự Bạch?

Cả ba đều biến mất.

Câu nói vừa thốt ra, khán giả trên kênh livestream cười lăn cười bò.

[Cười đau bụng, Phương Tự Bạch dễ thương thật, nhưng món trứng chiên này... không thể nào nuốt nổi.]

[Phương Tự Bạch, debut hai năm, scandal duy nhất: trứng chiên.]

[Cô Cây Giáo: Nấu tốt lắm, nhưng lần sau đừng bao giờ làm nữa!]

Khi Phương Tự Bạch cúi đầu, định cất đĩa trứng chiên "tuyệt tác" của mình đi thì Giang Lăng, người vừa bị Lục Hành "đuổi" ra khỏi bếp, bước tới với nụ cười nham nhở:

"Kỳ Ngộ à, Tự Bạch đã rất tâm huyết đấy, cậu ấy làm hỏng bốn, năm quả trứng mới được cái này, cố ý làm bữa sáng tình yêu cho em, em đừng làm cậu ấy mất mặt chứ~"

Giang Lăng nhấn mạnh mấy chữ "bữa sáng tình yêu", vừa nói Phương Tự Bạch lãng phí đồ ăn, vừa ám chỉ Giang Kỳ Ngộ không biết điều.

Từ nhỏ, Giang Lăng đã là người miệng mồm dẻo như vậy: ngoài mặt tưởng như thân thiện, nhưng mỗi lời nói đều có gai ngầm.

Còn Giang Kỳ Ngộ? Thẳng như ruột ngựa:

"Thế thì chị ăn đi."

Nhìn đĩa "than đen" Giang Kỳ Ngộ đẩy sang, Giang Lăng lập tức tái mặt, vội vàng xua tay:

"Không, không được đâu, đây là tâm huyết của Tự Bạch dành riêng cho em mà, chị thì..."

"Thôi đi."

Thấy Giang Lăng có vẻ lúng túng, Phương Tự Bạch càng buồn bã hơn. Cậu cầm đĩa trứng chiên lên, trông như sắp khóc:

"Em đúng là không có năng khiếu nấu ăn... thôi đổ đi vậy."

"......"

Giang Kỳ Ngộ lặng lẽ nhìn bóng lưng tội nghiệp của cậu, thở dài. Cô quyết định tự vào bếp kiếm gì đó có thể ăn được.

Với tài nấu nướng, cô giỏi nhất là... gọi đồ ăn. Nhưng ít nhất, nấu mì gói vẫn là kỹ năng sinh tồn tối thiểu của cô.

Vừa bước vào bếp, một mùi hương lạ xộc vào mũi khiến cô phải cau mày.

"Ai mà sáng sớm đã ăn đậu phụ thối thế?"

Vừa dứt lời, Lục Hành, lúc này đang cố tình khoe bắp tay và đường viền hàm sắc nét trong khi cắt phô mai, bỗng khựng lại.

Lưỡi dao trượt đi một đường.

"Á!"

Khương Miên hoảng hốt hét lên: "Anh Lục, anh không sao chứ?"

Giang Kỳ Ngộ nhìn về phía âm thanh.

Nhìn mà xem, một vết xước bé tí trên ngón út thôi mà Lục Hành đã làm quá lên, còn cố bóp ra vài giọt máu.

Trong khi mọi người đang bận rộn tìm hộp cứu thương, trên kênh livestream lập tức dấy lên làn sóng chỉ trích Giang Kỳ Ngộ.

[Giang Kỳ Ngộ, cái miệng tiện quá, hại anh Hành bị thương!]

[Chắc chị ta cố tình làm vậy để gây chú ý với anh Hành, đúng là tội nghiệp anh ấy, bị người như vậy đeo bám.]

[Giang Kỳ Ngộ có thể biến khỏi "Hiểu Tình" không? Cô ta ở đây chỉ để chọc tức khán giả à?]

Giữa lúc mọi thứ đang hỗn loạn, không ai chú ý rằng cửa chính đã mở ra từ lúc nào.

Một giọng nói trong trẻo, đầy từ tính vang lên giữa sự náo loạn, kèm theo chút khinh thường:

"Mới sáng sớm, ai ăn "phân" trong bếp thế?"