Vù.
Vù.
"Wow wow wow!? Hot boy Cao Thần Vũ của trường sắp tỏ tình với Hot girl Diệp Lâm rồi."
Trên con tàu của Trường Đại Học Lâm Hà đã tổ chức một chuyến đi tốt nghiệp trên biển cho các sinh viên. Cao Thần Vũ một chân quỳ gối, trên tay là bó hoa hồng đỏ rực đưa tặng Diệp Lâm.
"Lâm Lâm! Đồng ý làm bạn gái của tớ nhé!"
Mà lúc này Diệp Lâm kinh ngạc khi nhìn thấy Cao Thần Vũ tỏ tình mình, bởi vì nàng không nghĩ hắn dùng trò tâm lý này bắt buộc nàng làm bạn gái hắn, bây giờ mọi người xung quanh cũng bắt đầu hưởng ứng mà hò hét kêu Diệp Lâm đồng ý, thậm chí còn có một số người bàn tán hay lấy điện thoại ra quay chụp đăng lên diễn đàn của trường.
"Đồng ý đi! Đồng ý đi!"
"Cao Thần Vũ không chỉ đẹp trai mà còn rất giỏi, nghe nói đã nhận được thông báo trúng tuyển của ba tập đoàn lớn BAT."
"Nữ thần Diệp Lâm của chúng ta cũng đâu thua kém, người đẹp thanh âm ngọt ngào, đa tài đa nghệ đã được tập đoàn Tinh Hoan cấp thế giới chọn rồi."
"Hot boy với hot girl à, hai người này đúng là Jack với Rose trên con tàu Titanic thời hiện đại mà."
"Này này, cậu biết ăn nói không vậy nếu thật sự là Titanic thì chúng ta đều phải trôi nỗi trên mặt biển này hết."
Mặc kệ mọi người ồn ào và huyên náo, Diệp Lâm cứ đứng im lặng nhìn Cao Thần Vũ mà không trả lời. Phía sau của sự ồn ào của bọn họ là một cô gái có thân hình hơi cao lớn, khoác cho mình một chiếc áo ba lỗ với một chiếc sơ mi tay ngắn kèm với đó là cái quần jean thoải mải và đôi giày chuyên dụng cho sinh tồn hoàng dã, trên tay thì đang cầm chiếc điện thoại phát sóng trực tiếp về chuyến Độc Đấu Chốn Hoang Dã của Đức Gia.
"Ây~." Tần Dương duỗi eo xương khớp cũng theo đó mà kêu răng rắc, liền thầm nghĩ「Chương trình của Đức Gia thật thú vị, xem bao nhiêu lâu cũng không chán.」
Tách... Tách..
"Hửm."
Bỗng dưng từ đâu xuất hiện một cơn bão vô cùng lớn mang theo tiếng sấm âm vang cả một vùng biển.
Ầm!!
.
Ầm!!
"Du thuyền đi vào vùng có bão! Các vị quan khách xin hãy rời khỏi boong tàu!!"
Không biết vì sao cơn bão đến vô cùng nhanh, sóng lớn dập dờn đánh vào con tàu khiến nó nghiêng ngã về nhiều phía, thậm chí liền có nguy cơ lật thuyền. Lúc này mọi người vô cùng hoảng sợ chạy khỏi boong tàu, có một số người thậm chí tay chân run rẫy bám vào lang can tàu không dám di chuyển.
"Các bạn ơi chạy mau đi! Vào khoang tàu!"
"Chết tiệt! Cơn bão này sau lại đến nhanh như vậy!"
Ầm!!
.
Ầm!!
Tần Dương bây giờ cũng vô cùng hoảng loạn chỉ có thể nắm chặt lang can để bản thân không rơi ra khỏi tàu.
「Khốn thật, tên chết bầm nào bảo titanic gì đó!?? Không được..vị trí hiện tại không kịp chạy về khoang tàu rồi...」
Tần Dương hiện tại cách xa khoang tàu hơn 40 mét bây giờ cơn bão một ngày càng dữ hơn nếu bây giờ chạy vào khoang tàu Tần Dương chỉ có chết mất, lúc này Tần Dương liền nhớ đến lời dạy của Đức Gia mà nhanh chóng phi thân đến phao cứu sinh.
Ầm!!
.
Ầm!!.
.
Uỳnh!!
Con tàu lúc này đang dần bị nuốt chửng bởi cơn bão từ từ chìm xuống đại dương sâu thẳm.
Khoảng không gian tối đã trải qua bao lâu, sự tối mịt làm con người sợ hãi dần dần nhìn ra ánh sáng...
Vù.
.
Vù.
Trên bờ biển lúc này có một người đang hôn mê, trên người còn có một chiếc phao cứu sinh, bỗng dưng một giọng máy móc vang lên.
[Ting! Hoàn thành kết nối hệ thống, nhận được quà dành cho người mới, xin hỏi có muốn mở ra không?]
[Người chơi hiện tại đã hôn mê, quà tặng tạm thời giữ lại.]
Thời gian cứ thế trôi qua ước chừng cũng đã hơn nữa tiếng cuối cùng Tần Dương cũng từ hôn mê mà tỉnh lại.
"A!"
Tần Dương từ ngồi dậy bắt đầu ngồi dậy thích ứng với môi trường xung quanh.
"Đây là..."
"Mình vẫn còn sống sao?"
Lúc này Tần Dương không nghĩ nhiều mà đứng dậy tìm đến một gốc cây mà ngồi xuống cởi giày và áo để vắt chúng sau đó đem đi phơi nắng.
「Xem ra nhờ có chiếc phao này nên mình mới không chôn thân dưới đáy biển.」
「Thường thì sau khi xảy ra tai nạn trên biển, lúc cứu trợ đến rồi kết thúc ít nhất phải mất một ngày. Khi thống kê xác định số người mất tích mới phái đội cứu hộ tìm kiếm.」
「Nếu không có gì bấc trắc, trong vòng năm ngày, đội tìm kiếm cứu nạn sẽ có thể tìm được đến đây.」
「Nếu như vậy, trong tình huống xấu nhất, mình phải kiên trì được sáu ngày mới có thể đợi đội cứu hộ đến.」
"Có điều...."
"Trên hoang đảo này có không ít cây dừa, dựa vào số dừa rụng có lẽ mình có thể kiên trì hơn một tuần."
Nói xong Tần Dương nhanh chóng mang lại giày và áo sơ mi đi nhặt hết mấy trái dừa rơi rụng đem tập hợp chúng lại cùng một chỗ.
"May mắn lúc trước vì mê Đức Gia mà mình mua con dao y như vậy mà mang theo bên người, không ngờ hôm nay lại có đất dụng võ."
Ực.
.
Ực.
"Nói ra thì hoang tưởng mà hình như trong lúc mình hôn mê có nghe được hệ thống gì đó...."
[Người chơi đã tỉnh.]
[Xin hỏi có muốn mở quà tặng cho người mới không?]
Tít.
Lúc này trước mặt Tần Dương hiện lên một bảng thông báo trên đó có một hộp quà màu đỏ, thấy vậy Tần Dương liền giật mình mà phun ra hết nước mà mình chưa kịp nuốt xuống bụng.
"Phụt..khụ..khụ đây là cái gì? Hình chiếu lập thể hả?" Tần Dương lấy tay hoang mang nhấn vào hộp quà trên bảng hệ thống.
"Quà tặng cho người mới?"
[Chúc mừng người chơi đã nhận được Bách Khoa Toàn Thư Các Loại Thực Vật Thường Gặp" và "Bách Khoa Toàn Thư Các Loại Động Vật Thương Gặp.]
Soạt!
.
Soạt!
Bảng hệ thống bỗng dưng quay xung quanh Tần Dương khiến cô hoảng mang sau đó liền biến mất.
""Đang đùa với mình sao?"""
「Quà tặng người mới là hai quyển sách? Ai mà lại hứng thú đọc sách trên hoang đảo chứ?!」
Lúc này trong thâm tâm Tần Dương nói xấu hệ thống thì một luồng sáng kì lạ chạy thẳng vào giữa trán Tần Dương.
[Bắt đầu quá trình phân phát quà tặng.]
" ! ! ! "
Chíu!!
[Người chơi thành công tiếp nhận quà tặng dành cho người mới.]
"Ư..ha! ...ha!" Tần Dương bất ngờ phải chịu một lượng thông tin lớn truyền vào não bộ mà ôm đầu chịu đựng.
「Mình bị ảo giác chăng? Dường như trong não có thêm rất nhiều kiến thức kì quái.」
Lúc này vì xua tan cơn đau vừa rồi Tần Dương liền đưa mắt chú ý đến quả dừa lúc nãy, mà bất ngờ lại xảy ra Tần Dương có thể thấy được tất cả thông tin của quả dừa này.
-Quả dừa: họ Cau dừa, thuộc loại thực vật thân cây cao to, Đơn trục, cao 15m - 30m, thân tráng kiện lá đơn xẻ thùy lông chim một lần, góc to thường có đám rễ nhỏ cuống lá cứng cáp, cụm hoa mọc ra từ nách lá, quả non hình cầu hoặc gần như hình cầu, trong quả còn chứa phôi nhũ...
"Tuyệt thật! Thì ra sách mà hệ thống tặng có thể chuyển trực tiếp vào đầu mình, đúng là trợ thủ đắc lực mà!"
Chưa kịp để Tần Dương vui mừng vì mình nhặt được một bảo bối, thì phía trong hoang đảo cách Tần Dương không xa phát ra một tiếng thét.
Á!!!
Tần Dương giật mình rời khỏi sự vui sướиɠ, khuôn mặt đanh lại mà cảnh giác.
「Lẽ nào trên đảo này còn có người khác?」
..