Sơn Hải Đề Đăng

Chương 3: Xuân (3)

Cái gọi là "tiền" không lưu thông trong chốn lưu đày này, chỉ lưu thông trong các thành trì chỉ định, có thể dùng để mua vật dụng sinh tồn. "Tiền" còn được gọi là "công đức", tích lũy đủ một mức "công đức" nhất định thì có thể thông qua thành trì đó rời khỏi chốn lưu đày này và đạt được tự do.

Cái gọi là "thành trì" thực chất chính là cánh cổng của nhà tù lộ thiên siêu to khổng lồ này, cũng là một giao điểm lưu thông giữa hai thế giới.

Có nhiều thành trì tương tự trong chốn lưu đày này, phân bố khắp nơi.

Những người như ông ta, bị trừng phạt và lưu đày, ngay cả khi tích lũy đủ "công đức" cũng không thể thoát ra ngay lập tức. Chẳng hạn như ông ta bị kết án 10 năm, nếu chưa được ân xá, khi án chưa mãn, dù có đủ "công đức" cũng không thể rời khỏi.

Những người bị lưu đày đến đây hầu hết đều là người trong giới tu hành. Trước khi bị ném vào đây, họ đều phải trải qua một hình phạt tàn khốc, tất cả đều bị phế đi tu vi, cơ bản là không còn khả năng tu luyện lại. Ít nhất là trong thời gian lưu đày, họ giống như người thường, hình phạt phải nói là vô cùng tàn nhẫn.

Không có tu vi, sống sót trong môi trường khắc nghiệt này vô cùng khó khăn, người bình thường khó mà vượt qua nổi thời gian thụ án.

Những người bị ném vào đây, ngoài bộ quần áo mặc trên người, không được mang theo bất kỳ vật gì, kể cả một tờ giấy.

Tội không liên quan đến con cháu đời sau, con cháu của những người bị lưu đày có thể trực tiếp rời khỏi chốn lưu đày này nếu có đủ "công đức", nhưng tích lũy đủ số lượng không phải là điều dễ dàng.

Thân Vưu Côn hừ hừ nói tiếp: "Tên Sư Xuân đó vốn không có họ. Cha mẹ hắn cũng không rõ lai lịch của mình, không biết tổ tiên có họ gì. Nghe nói hắn sinh vào mùa xuân, nên đặt tên hắn là "Xuân", đây cũng là cách đặt tên phổ biến của đám dân đen hạ đẳng ở chốn lưu đày này. Đối với chúng, cái tên chỉ là một cách gọi, không có gì quan trọng.

Khi Sư Xuân còn nhỏ, có một nữ tử bị lưu đày đến Đông Cửu Nguyên, nghe nói ả ta rất đẹp. Vì đã từng chỉ dạy cho dân ở đây vài thứ, người dân ở Đông Cửu Nguyên đã để ả ta ở lại. Không biết là vì báo đáp hay vì buồn chán, nghe nói nử tử đó thấy dân ở đây ngu dốt, trong thời gian ở lại, ả ta đã dạy cho vài đứa trẻ ở đây biết chữ, trong đó có Sư Xuân.

Khoảng ba năm sau, nữ tử đó rời đi, không biết đã đi đâu, cũng không biết là đã mãn hạn tù hay chưa. Thậm chí không ai biết tên thật của ả ta, lai lịch của ả ta có lẽ chỉ có người quản lý ở cổng thành mới biết.

Sư Xuân coi người phụ nữ đó như thầy của mình, vì cảm kích nên đã lấy chữ "Sư" của lão sư làm họ của mình. Vì chỉ biết đọc vài chữ mà chưa từng học qua trường lớp, nên cái tên của hắn trở thành trò cười, thường bị người ta chế giễu gọi là "Tư Xuân" (*). Sau khi hiểu ra nghĩa của cái tên, hắn hối hận thì cũng đã muộn, nhiều lần vì thế mà đánh nhau với người ta."

(*) Tư Xuân (思春): nghĩa là suy nghĩ về tình yêu, trong tiếng hán thì Tư (思) và Sư(师) có âm đọc giống nhau

Kỳ Tự Như: "Nữ tử đó đã truyền cho hắn phương pháp tu luyện sao?"

Thân Vưu Côn: "Không, khác với bên ngoài, nơi này không thiếu những tu sĩ bị lưu đày. Để sinh tồn tại đây, ai cũng phải đưa ra thứ gì đó, nên người bản địa không thiếu phương pháp tu luyện. Đường tu luyện của Sư Xuân bắt đầu từ khi còn nhỏ, nữ tử đó chỉ dạy hắn biết chút chữ. Buồn cười thay, hắn từ đó về sau lại tỏ ra văn vẻ, thực sự coi mình là người có học. Sau đó không biết từ đâu hắn kiếm được một bộ áo bào, thường xuyên mặc như một văn nhân, thật kinh tởm..."

Kỳ Tự Như bất ngờ ngắt lời: "Nói vào trọng tâm."

Thân Vưu Côn im lặng một chút, rồi nói tiếp: "Hắn rất chi là xảo quyệt, mặt ngoài thì đường hoàng, nội tâm thì như cứt, sau khi đạt được tu vi, tên đó nhanh chóng kiểm soát Đông Cửu Nguyên, trở thành đại đương gia của Đông Cửu Nguyên. Sau khi trở thành đại đương gia, hắn tuyên bố rằng mình được nuôi nấng lớn khôn bởi trăm nhà ở Đông Cửu Nguyên nên sẽ không phụ lòng mọi người. Sau đó, quả thật hắn đã nỗ lực đưa không ít người Đông Cửu Nguyên vào thành. Ta đã nắm bắt được sơ hở này của hắn, đặt bẫy và dọn sạch người của hắn."

Kỳ Tự Như hơi ngạc nhiên: "Có cơ hội thoát khỏi chốn lưu đày, tại sao hắn không rời đi? Là vì mồi nhử không đủ sao?"

Lời vừa dứt, gió lại nổi lên.

Nói đến đây, khóe miệng của Thân Vưu Côn hơi giật, cúi người kéo tay áo, che chắn cho cữu cữu khỏi cơn gió cát đang thổi đến.

"Mồi nhử đã được chuẩn bị kỹ càng, thậm chí còn nhiều hơn cần thiết. Số công đức tích lũy chắc chắn đủ để hắn rời đi. Ai mà biết được hắn uống nhầm thuốc gì, hắn có cơ hội xổng chuồng, cớ sao chày cối bám lại. Không có thế lực nào chống lưng cho hắn, hắn không sợ đêm dài lắm mộng à? Sau khi suy nghĩ, ta cho rằng tám chín phần mười là vì nữ nhân.