Trong nhóm người trẻ tuổi kia, có vài người là người tình cũ của Mục Tuân. Họ từng mê mẩn người đàn ông này như điếu đổ, vô số lần mơ tưởng đến cảnh được cùng anh ta bước vào lễ đường.
Nhưng Mục Tuân vốn là kẻ đào hoa, hàng đêm ước hẹn với giai nhân, trên người anh ta lúc nào cũng nồng nặc mùi son phấn, là kiểu người không có khả năng gắn bó với hôn nhân.
Vì vậy, họ chỉ có thể cố gắng kìm nén, giữ cho bản thân cân bằng giữa sự tỉnh táo và chìm đắm.
Thế nhưng chỉ một tháng trước, nhà họ Mục bất ngờ tung ra thông tin Mục Tuân đính hôn.
Giờ đây, anh ta sánh vai cùng vị hôn thê xuất hiện tại các sự kiện công khai, như hình với bóng.
Vài người kia đánh giá Thịnh Nguyện từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường. Cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên ngón áp út trống trơn của cậu, bỗng nhiên mỉm cười.
Người phát hiện ra đầu tiên đảo mắt nhìn xung quanh, ngay sau đó, trên mặt tất cả mọi người đều hiện lên nụ cười khó hiểu.
-- Xem ra Mục Tuân không muốn cho vị hôn thê của mình một danh phận.
Lúc này, trong lòng họ bỗng dâng lên cảm giác đồng cảm.
Đầu ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, để lại vài vệt trăng khuyết nông sâu.
Trong hoàn cảnh này, Thịnh Nguyện không thể đẩy Mục Tuân ra, chỉ có thể ép bản thân chịu đựng những cái đυ.ng chạm liên tục của anh ta, từng câu nói, từng ánh mắt của đám người kia đều khiến cậu cảm thấy buồn nôn.
"Em muốn về." Thịnh Nguyện nói.
"Không muốn đi dạo thêm nữa sao?"
"Ừm."
Mục Tuân bất đắc dĩ nhún vai, hẹn gặp lại họ sau, rồi dẫn Thịnh Nguyện rời đi.
Hành lang trắng loáng yên tĩnh sâu hun hút, quanh quẩn tiếng bước chân nhẹ nhàng như lá rơi.
Thịnh Nguyện hít một hơi thật sâu, không khí lạnh len lỏi vào khoang mũi, xua tan đi mùi secondhand nicotine*.
(*)"二手尼古丁" (secondhand nicotine) là thuật ngữ chỉ việc tiếp xúc với nicotine từ khói thuốc lá của người khác, hoặc từ các sản phẩm có chứa nicotine như thuốc lá điện tử, vape. Nó không giống như "hút thuốc lá thụ động" (secondhand smoke - khói thuốc lá người khác phả ra) vì nó đặc biệt đề cập đến nicotine, chứ không phải tất cả các chất độc hại khác có trong khói thuốc.
Cậu đột nhiên lên tiếng hỏi: "Mục Tuân, bọn họ đều rất thích anh, tại sao anh không kết hôn với họ?"
Hai bên tường treo những bức tranh sơn dầu đắt giá, Mục Tuân đang say sưa thưởng thức, nghe vậy liền quay sang nhìn Thịnh Nguyện, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Sao cậu biết họ thích tôi?"
"Tôi là sinh viên mỹ thuật, từng nghe giáo sư nói trên lớp rằng cảm xúc có thể bộc lộ qua ánh mắt." Giọng Thịnh Nguyện nhàn nhạt, không chút cảm xúc, "Họ rất muốn kết hôn với anh, tôi có thể nhìn ra."
"Ra vậy." Mục Tuân như đang suy nghĩ điều gì đó, "Chẳng trách cậu không chỉ miệng nói ghét tôi, mà ánh mắt cậu nhìn tôi cũng lạnh lùng như vậy."
"..."
Dường như Thịnh Nguyện đã quen với cách trả lời vòng vo của anh ta.
Mục Tuân vội vàng nói mình chỉ đùa thôi, sau đó đổi sang giọng nghiêm túc: "Họ muốn một người yêu chung thủy, nhưng tôi là kiểu người dễ chán, không thể cho họ sự ổn định."
Trong lòng Thịnh Nguyện cười lạnh.
-- Lần đầu tiên nghe thấy có người nói về bản thân trăng hoa mà lại đường hoàng như vậy.
Cuối hành lang là hai cánh cửa nặng nề.
Bên trong cánh cửa kia là buổi đấu giá từ thiện sắp diễn ra, cũng là tâm điểm của buổi tiệc tối nay.
Hai tay nhân viên tiếp tân nhận lấy thiệp mời của Mục Tuân, bước lên mở cửa, cung kính mời: "Cậu chủ Mục, chúc ngài và bạn đồng hành có một buổi tối vui vẻ."
"Cảm ơn."
Tầm nhìn đột nhiên tối xuống, tiếng cello trầm bổng từ từ len lỏi vào tai.
So với cách bài trí phô trương như nhà giàu mới nổi ở tầng một và tầng hai, phòng tiệc này có phần giản dị hơn.
Trang trí đơn giản mà sang trọng, điểm xuyết thêm vài chi tiết tinh tế, ánh đèn được bố trí ẩn trong trần nhà màu đen như bầu trời sao, tạo cảm giác như những vì sao đang lấp lánh.
Dàn nhạc giao hưởng đang biểu diễn trên sân khấu đến từ Nhà hát Opera Hoàng gia Versailles, tiếng nhạc du dương, mang đậm phong cách Pháp.
Để tham gia buổi đấu giá từ thiện này, cần phải có tấm thiệp mời thứ hai, Thịnh Nguyện cũng nhờ Mục Tuân mới có thể vào đây.
Trong hội trường toàn những người giàu có, sang trọng lộng lẫy. Cậu trông thật lạc lõng, giống như một người phàm trần vô tình lạc vào bữa tiệc của thần tiên.
Xung quanh rất yên tĩnh, ngoài tiếng nhạc trên sân khấu, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng cụng ly leng keng.
"Kia là... Chu Kiến Duy, anh ta cũng đến." Mục Tuân nói.
Nghe thấy cái tên này, Thịnh Nguyện kinh ngạc trợn tròn mắt.