Kiều Tây mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần tây đen, đen trắng tương phản, làm bật lên xương quai xanh mỏng manh trắng nõn, lưng cậu mảnh mai, eo cũng chỉ nhỏ bằng một vòng tay, khuôn mặt càng thêm thanh tú dịu dàng, tóc đen hơi xoăn, môi hồng răng trắng, giữa hai hàng lông mày tràn đầy vẻ dịu dàng.
Trông rất giống một người chồng tốt, người ba hiền từ, có một loại cảm giác dù bị “xx” trên giường đến rơi lệ cũng không dám kêu thành tiếng, bị người ta véo mông dưới gầm bàn cũng không dám phản kháng, chỉ có thể lén lút cầu xin tha thứ, cảm giác mềm mại giống như đang cào nhẹ vào tay áo người ta vậy.
Giống như một bông hoa Clivia* lá dày, mặc người ta trêu chọc, cũng chỉ biết đỏ mặt nhìn người ta.
*Cilvia: hay Đại Quân Tử, một loài thực vật có hoa trong họ Amaryllidaceae. Nhiều người chơi hoa và cây cảnh nhận dạng nhầm nó là một loài lan và gọi là Quân Tử Lan.
Hắn nằm trên mặt đất, lúc nhìn Kiều Tây là lúc ngược sáng, ánh sáng mỏng manh phủ lên người cậu một vầng sáng nhạt, cậu từng bước từng bước đi tới, khi đi đến trước mặt hắn thì dường như có hơi do dự, ngập ngừng hỏi hắn: "Anh, anh sao vậy?"
Ừm, giọng nói cũng rất êm tai.
Tiết Thương Sơn nhìn thấy khuôn mặt này của cậu, cảm giác bức bối trong lòng tan đi ít nhiều, ngược lại dâng lên vài ý đồ xấu.
Hắn yên lặng nhìn Kiều Tây, thấy vẻ lo lắng trên mặt Kiều Tây không giống như giả vờ thì lập tức nảy ra ý muốn trêu chọc cậu, cười nói: "Tôi đang giao đồ ăn thì bị ngã."
Kiều Tây không mảy may nghi ngờ, chỉ cảm thấy đau lòng, vội vàng nói với hắn: "Để tôi đưa anh đến bệnh viện."
Người giao đồ ăn ngay cả nơi này cũng phải đến, bị thương cũng không ai quản, thật đáng thương.
Dừng một chút, trong đôi mắt hoa đào của Kiều Tây lại thêm vài phần lo lắng, Kiều Tây sợ hắn không chịu nhận tiền của mình nên vội vàng nói: "Tôi... Tôi trả tiền thuốc men cho anh, coi như là tôi cho anh mượn."
Tiết Thương Sơn nhướng mày nhìn cậu, hỏi: "Nếu tôi không trả nổi thì sao?"
Kiều Tây lại thở phào nhẹ nhõm, nói: "Không trả nổi cũng không sao, không cần anh trả."
Dừng một chút, cậu nhìn khuôn mặt vừa quen vừa lạ của Tiết Thương Sơn, trên mặt hiện lên nụ cười ôn hòa bao dung, dịu dàng nói: "Tôi tên là Kiều Tây, tôi đi ngang qua thấy anh bị thương nên muốn giúp anh, tôi có thể cứu anh."
Cũng giống như anh đã cứu tôi ở kiếp trước vậy.
Kiều Tây nói những lời này có hơi lắp bắp, đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm Tiết Thương Sơn, long lanh như đang nhìn thấy bảo vật.
Đây là lần đầu tiên Tiết Thương Sơn bị người ta “nhét” tiền, hắn nhướng đôi mày rậm, đánh giá Kiều Tây.
Giữa đường đột nhiên xuất hiện một người nói muốn cho tiền hắn, không cần trả, còn muốn chăm sóc hắn —
Hắn thầm nghĩ, tên Kiều Tây này... Giọng điệu này, ánh mắt này, chẳng lẽ là muốn bao nuôi hắn?
Nghĩ vậy, Tiết Thương Sơn lại không cảm thấy bài xích, hắn nhướng mày một cái, liếc mắt nhìn eo bụng mình, thầm nghĩ, cũng không phải là không được.
Tuy hắn chưa từng yêu đương, nhưng hắn có đủ vốn liếng, nhất định có thể khiến cậu Kiều này hài lòng.
—
Lúc Tiết Thương Sơn đang đánh giá "vốn liếng" trên eo bụng của mình thì Kiều Tây lại cho rằng hắn vì tự ái và đề phòng nên không chịu đồng ý, thế là vội vàng ngồi xổm xuống, hết lời khuyên nhủ.
Đại khái là "Anh đi theo tôi đi, tôi nhất định sẽ chăm sóc anh thật tốt", "Đừng sợ, tôi thật sự là người tốt", "Chuyện bánh từ trên trời rơi xuống hôm nay đến lượt anh rồi" vân vân.
Nhưng Kiều Tây càng nói, phát hiện Tiết Thương Sơn càng không nhìn cậu, ngược lại càng chăm chú nhìn eo bụng mình.
Người này đang nhìn gì vậy?
Kiều Tây không hiểu lắm, chỉ đành cẩn thận nhìn mặt Tiết Thương Sơn.
Tiết Thương Sơn có khuôn mặt khá hung dữ, đường nét cứng rắn, môi mỏng mím chặt, Kiều Tây nói rất lâu nhưng hắn cũng chưa nói một lời, chỉ nhìn cậu như đang xem xét.
Kiều Tây căn bản không biết, dưới lớp vỏ bọc lạnh lùng ít nói của hắn, đang ẩn giấu điều gì đó không thể để lộ ra ánh sáng.
—
Đại khái là sau một hồi nói qua nói lại, cuối cùng Kiều Tây cũng thuyết phục được Tiết Thương Sơn đồng ý lên xe cùng mình.
Kiều Tây kích động vô cùng, vội vàng đưa tay đỡ hắn.
Tiết Thương Sơn cao lớn, cả người đè lên người Kiều Tây, Kiều Tây thậm chí phải thở hổn hển mới có thể đỡ được, Tiết Thương Sơn dường như thấy cậu quá phí sức nên muốn tự mình nhảy qua, nhưng lại bị Kiều Tây giữ chặt.
"Đừng nhúc nhích." Giọng điệu của Kiều Tây khi quát người khác cũng rất dịu dàng, cho dù là lúc mặt mày sa sầm cũng không có chút uy hϊếp nào, giống như một người anh trai dịu dàng đang nghiêm mặt dọa nạt mấy đứa nhóc, nói: "Đừng có không nghe lời, tôi đỡ được."