Sau Khi Vạn Người Ghét Tích Trữ Của Cải, Ai Ai Cũng Níu Kéo!

Chương 6

Thành phố K là thành phố ven biển, để có thể ngắm nhìn khung cảnh sông nước tuyệt đẹp nhất, trang viên nhà họ Giang đã cho xây dựng một khu vườn bên bờ sông, sau này khi bão lũ ập đến, nơi đây là nơi đầu tiên bị ngập lụt.

Cảm giác ngạt thở khi bị dòng nước lũ nhấn chìm, cơn đau đớn tột cùng khi cơ thể bị tàn phá dường như vẫn còn lưu lại trên từng sợi thần kinh, Kiều Tây run rẩy đưa tay mò mẫm dưới gối.

Chiếc điện thoại hình chữ nhật được cậu mò lấy cầm trên tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhấn một cái, màn hình lập tức sáng lên, hiển thị hình nền và ngày tháng trên đó.

Hình nền là ảnh đính hôn của cậu và Giang Văn Dục, vì bức ảnh quá lớn nên cậu chỉ cắt phần của Giang Văn Dục làm hình nền.

Người đàn ông trong ảnh có đôi lông mày sắc sảo, cả người toát lên vẻ lạnh lùng khó gần, đường nét khuôn mặt ưu việt, từng sợi tóc đều toát lên vẻ cao quý của người thượng lưu, ngay cả khi chụp ảnh, cằm anh ta cũng luôn giữ ở tư thế hếch lên, dáng vẻ như thể không coi ai ra gì.

Còn ngày tháng trên điện thoại hiển thị là ngày hai mươi bốn tháng sáu.

Kiều Tây khó tin nhìn chằm chằm một lúc lâu, sau đó loạng choạng bò xuống giường, chạy một mạch vào phòng tắm, cởi bỏ quần áo rồi nhìn mình trong gương.

Trong phòng tắm có đốt một mùi hương thanh mát, ánh đèn pha lê trên đỉnh đầu chiếu sáng mọi thứ rõ ràng, thanh niên trong gương trắng trẻo như một khối sứ, vùng bụng phẳng lì không nhìn thấy một vết sẹo nào.

Kiều Tây ngơ ngác sờ soạng bụng mình, nhìn một lúc lâu, sau đó kéo quần lên, quay người chạy ra ngoài.

Cậu sống ở phòng ngủ trên tầng hai của trang viên nhà họ Giang, mà ở nơi sâu nhất của tầng hai còn có một căn phòng, cậu chạy nhanh đến đó, đẩy cửa bước vào, chỉ nhìn thấy một cậu bé khoẻ mạnh kháu khỉnh đang lén lút ăn que cay trong phòng, thấy cậu đến, cậu bé hoảng hốt nhét que cay vào trong quần, lớn tiếng kêu lên: "Anh hai đừng đánh em, em không ăn bim bim đâu!"

Mặc dù thường ngày anh hai rất dịu dàng, nhưng vì sức khỏe cậu bé yếu ớt nên anh hai chưa bao giờ cho phép cậu bé lén lút ăn vặt, mỗi lần bắt được đều đánh vào mông bé hết!

Cậu bé bị mất một cánh tay trái, được lắp một cánh tay giả, trông mũm mĩm, đáng yêu, nhưng hành động lại không hề bị cản trở, động tác kéo quần nhét que cay diễn ra phải nói là nước chảy mây trôi.

Khi nhìn thấy bé trai chỉ mới mười một tuổi kia, Kiều Tây cảm thấy một nỗi chua xót dâng lên từ sống mũi, hốc mắt ửng đỏ, suýt chút nữa thì rơi nước mắt.

Đây là em trai của cậu, nhưng không phải em trai ruột, năm đó cậu là trẻ mồ côi, sau này lớn lên, vào làm việc ở Giang thị, có năng lực rồi nên đã quay lại trại trẻ mồ côi, nhận nuôi một đứa bé trai, viện trưởng đã giao cậu bé này cho cậu, cậu đã đặt tên cho cậu bé là Kiều Nam.

Sau đó, vì cậu chuẩn bị kết hôn với Giang Văn Dục nên đã mang cả Kiều Nam vào ở nhà họ Giang.

Rồi sau đó, cậu đã không thể bảo vệ được đứa trẻ này cũng vì Lâm Vân.

Lúc đó cậu chỉ nghĩ tất cả là lỗi của Kiều Nam, nhưng bây giờ nghĩ lại, trong chuyện này chắc chắn cũng có bàn tay của Lâm Vân.

Là người anh như cậu đã không làm tròn trách nhiệm.

"Kiều Nam..." Giọng cậu có hơi nghẹn ngào.

Kiều Nam bị dọa sợ.

Cậu bé chỉ lén ăn một miếng que cay thôi mà, sao đến nỗi làm anh hai bị tức khóc rồi?

Cậu bé chần chừ một lúc rồi lại lấy que cay từ trong quần ra, ném vào thùng rác bên cạnh, ngẩng đầu lên nói với Kiều Tây: "Anh hai, sau này em không dám ăn vụng nữa đâu."

Thấy Kiều Tây càng khóc dữ hơn, Kiều Nam cắn răng một cái, quyết tâm, quay người lại, cởϊ qυầи ra, chổng mông lên, lớn tiếng nói: "Anh đánh em đi!"

Kiều Tây xoa xoa nước mắt, nhìn chằm chằm vào cặp mông trắng nõn trên sàn nhà kia, trong lòng cuối cùng cũng tin tưởng.

Cậu đã được sống lại một lần nữa, từ tháng chín mưa bão trở về tháng sáu khi mọi chuyện còn chưa bắt đầu.

Hôm nay là ngày hai mươi bốn tháng sáu, cũng là một ngày rất quan trọng, là ngày sinh nhật của cậu.

Đồng thời, hôm nay cũng là ngày Lâm Vân trở về.

Giang Văn Dục đã nói là sẽ ở bên cậu vào ngày sinh nhật, nhưng sau khi cậu đã nấu rất nhiều món ăn, ngồi đợi ở bàn ăn cả đêm, Giang Văn Dục vẫn không về.

Sau đó, Giang Văn Dục nói với cậu là bận việc công ty, bây giờ nghĩ lại, chắc là đi cùng Lâm Vân rồi.

Có lẽ là kiếp trước, trái tim cực kỳ yêu Giang Văn Dục này đã bị tổn thương cùng cực rồi, cho nên bây giờ nhớ lại những chuyện này, cậu đã không có đau buồn hay khổ sở nữa, chỉ có phẫn nộ.

Cậu biết việc cậu kết hôn với Giang Văn Dục là cậu trèo cao, cũng biết là cậu thích Giang Văn Dục trước, nhưng nếu Giang Văn Dục không muốn kết hôn với cậu thì có thể nói thẳng, tại sao lại vừa dây dưa với bạn trai cũ, vừa giấu giếm sự thật với cậu?

Chỉ cần nghĩ đến điều này thôi, cậu lại cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa đang bùng cháy.

Cơn giận dữ thiêu đốt trong l*иg ngực, nhưng cậu vẫn cắn răng chịu đựng.