Lúc này Tiết Thương Sơn mới rời khỏi phòng, vào giây cuối cùng trước khi hắn rời đi, Kiều Tây hướng về phía cửa nở nụ cười với hắn, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh."
Thanh niên nằm trên giường trông vô cùng dịu dàng, lông mày dài và mảnh, tuy hai má tái nhợt, nhưng khi cười lên, đôi mắt hoa đào kia lại tràn đầy ánh nước long lanh.
Cậu giống như một gốc cây yên tĩnh, lá cây xào xạc trong gió, xanh mướt tuyệt đẹp, mỉm cười đứng đó.
Lúc cậu nhìn qua, tay Tiết Thương Sơn đột nhiên siết chặt, nắm chặt tay nắm cửa cũ kỹ đến mức phát ra tiếng kẽo kẹt.
Con ngươi trên khuôn mặt nhìn là biết không nên dây vào của hắn nhìn chằm chằm Kiều Tây mấy giây, sau đó đột nhiên quay đầu sang chỗ khác, ném ra một câu đầy ẩn ý: "Muốn cảm ơn thì sống sót cho tốt, sau này ra ngoài, tôi sẽ để em "cảm ơn" tôi mỗi ngày."
Kiều Tây không hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của hắn, nhưng nghe giống như đang cổ vũ cậu sống sót.
Cánh cửa "ầm" một tiếng đóng lại, Kiều Tây nghe tiếng bước chân dần xa, cậu chậm rãi nằm xuống giường, nhìn trần nhà đen kịt, nghĩ, Tiết Thương Sơn thật sự là một người tốt, tiện tay nhặt được cậu về, còn đối xử với cậu tốt như vậy.
Trước đây Tiết Thương Sơn nói với cậu, hắn trong lúc chạy xe giao thức ăn ngoài đã không cẩn thận bị thương ở chân, vốn dĩ sắp khỏi rồi, nhưng lại xảy ra lũ lụt, phải chạy trốn, thế là chân lại bị thương lại.
Vì chuyện này, trong lòng cậu rất đau lòng cho Tiết Thương Sơn, còn nhiều lần mời Tiết Thương Sơn lên giường ngủ, nhưng hắn vì chăm sóc cậu đang bị thương ở eo và bụng nên không chịu lên, chỉ cần sau này cậu dùng thứ khác để báo đáp hắn là được.
Kiều Tây đồng ý hết nấc, bất kể Tiết Thương Sơn muốn gì cậu cũng sẽ cho.
Lúc đó Kiều Tây đã thề trong lòng, nếu có thể sống sót ra ngoài, nhất định sẽ cho Tiết Thương Sơn rất nhiều tiền, giúp Tiết Thương Sơn chữa khỏi chân.
Trong lúc suy nghĩ, ngón tay cậu lại không nhịn được đưa xuống gầm giường, lấy điện thoại di động của mình ra, bắt đầu gọi điện thoại cho vị hôn phu.
Vị hôn phu của cậu tên là Giang Văn Dục, là người thừa kế của tập đoàn Giang thị, cậu cả nhà họ Giang, tính tình lạnh lùng kiêu ngạo, đối với ai cũng đều xa cách hờ hững.
Còn Kiều Tây, là đứa trẻ xuất thân từ trại trẻ mồ côi.
Lúc trước, Kiều Tây được ông cụ Giang giúp đỡ, từng sống một thời gian ở nhà họ Giang, ông cụ Giang rất thích cậu, trước khi lâm chung, ông cụ đã sắp xếp cho cậu và Giang Văn Dục kết hôn.
Kiều Tây đương nhiên là vui mừng khôn xiết, cậu đã yêu Giang Văn Dục ngay từ cái nhìn đầu tiên — lúc đó, ông cụ Giang dẫn Giang Văn Dục đến trại trẻ mồ côi quyên góp, người đàn ông cao quý lạnh lùng mặc một bộ âu phục đứng trước xe, giống như một con hạc kiêu ngạo.
Khoảnh khắc anh ta từ xa nhìn đến, đã lập tức chiếm trọn trái tim của Kiều Tây.
Sau đó, Kiều Tây cố gắng học tập, thi đỗ vào trường đại học danh tiếng, được ông cụ Giang thưởng thức, đưa vào làm việc tại công ty của tập đoàn Giang thị, rồi sau đó, ông cụ muốn cậu và Giang Văn Dục đính hôn.
Cậu suy nghĩ cả một đêm, trong đầu toàn là hình ảnh lúc cậu mới gặp Giang Văn Dục, người đàn ông lạnh lùng cao quý đó.
Sáng hôm sau, cậu bèn thấp thỏm đồng ý với ông cụ Giang.
Ban đầu Kiều Tây nghĩ rằng Giang Văn Dục sẽ từ chối, dù sao, Giang Văn Dục là áng mây cao vời vợi, còn cậu chỉ là một người bình thường không có gốc gác, nhưng ngoài dự đoán là, Giang Văn Dục đã không từ chối.
Kiều Tây thầm nghĩ, có lẽ, Giang Văn Dục là vì tôn trọng ý nguyện của ông cụ Giang, hoặc có lẽ... Giang Văn Dục cũng có một chút thích cậu, ít nhất là không ghét bỏ.
Cậu không phải là người tham lam, chỉ cần một chút xíu là đủ rồi.
Mà trong quá trình tiếp xúc sau đó của bọn họ, Kiều Tây cảm nhận được Giang Văn Dục dần dần thích cậu, cậu đã từng lấy hết can đảm hỏi Giang Văn Dục, kết hôn với cậu là vì lời dặn dò của ông cụ Giang, hay là vì cậu.
Giang Văn Dục dùng đôi mắt đen láy nhìn cậu một lúc lâu, sau đó nói: "Là vì em."
Kiều Tây vẫn luôn nhớ sự cảm động của mình vào đêm hôm đó, cậu gần như say chết trong ánh trăng và gió đêm.
Sau đó, ông cụ qua đời, bọn họ trải qua thời gian để tang, rồi bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới.
Bọn họ tổ chức đám cưới vào ngày hai mươi mốt tháng bảy, đó là một ngày đẹp trời, nhưng vào ngày hai tháng bảy, một trận bão lớn ập đến, kéo dài đến ba tháng, và đến giờ vẫn chưa dừng lại.
Nếu không phải là trận bão lớn vào ba tháng trước, bọn họ đã sớm tổ chức đám cưới rồi.
Nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo của Giang Văn Dục, trong lòng cậu dâng lên từng đợt nhớ nhung, ngay cả ánh mắt nhìn màn hình điện thoại cũng dần dịu dàng.
Nhưng vì lũ lụt, tín hiệu đã bị cắt đứt từ lâu, điện thoại di động không thể gọi được.
Ánh sáng xanh lam rơi trên khuôn mặt thanh tú của cậu, chiếu sáng khuôn mặt đầy sự thất vọng.