Trái Đất Ấm Lên

Chương 1

Bầu trời u ám mưa phùn, nếu hình ảnh như vậy được đặt dưới ngòi bút của nhà thơ thì nó luôn luôn lộng lẫy và xa hoa, nhưng đặt ở thực tế thì chưa chắc đã là như vậy.

Bầu không khí tràn ngập hơi nước, người buôn bán trên đường thì lác đác ít ỏi, ai nấy đều ủ rũ phờ phạc.

Ôn Thệ cầm dù đi trên đường, áo sơ mi bị nước mưa làm ướt, dính sát vào cánh tay, lạnh buốt, nhớp nháp khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

Nếu không phải do anh mong ngóng món đồ kia hơn nửa tháng trời thì anh tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài dưới thời tiết như thế này đâu.

Điện thoại di động nằm trong túi reo lên hai tiếng, chắc là Nhậm Du đang hối thúc anh, Ôn Thệ không quan tâm, cũng không lấy điện thoại ra, chỉ bước đi nhanh hơn.

Anh đi một mạch thẳng tới Cảnh Du Hiên, gấu quần của anh đã bị ẩm ướt, đứng bên cạnh cửa gỗ, thu dù lại, không gấp gáp đi vào mà lấy khăn tay ra lau mắt kính trước.

Nhậm Du đứng ở bên trong cửa hàng nhìn thấy bóng dáng của anh, vội vàng ra ngoài đón tiếp, tiếng của người đàn ông thoát ra theo khe cửa đang được mở: "Tôi nói nè đại thiếu gia, anh còn có thể nào đến chậm thêm chút nữa không?"

Ôn Thệ đeo kính lên lần nữa, sự tuấn tú, đơn thuần của gương mặt bị giảm xuống mấy phần.

Anh mở miệng hỏi thẳng Nhậm Du: "Hàng ở đâu?"

"Ở bên trong, anh Tôn mới gọi điện tới nói anh ấy đã tới đầu hẻm rồi, đừng để bị anh ấy đoạt mất đấy."

Ôn Thệ cười với anh ấy, nói: "Không có chuyện đó đâu."

Nhậm Du đi vòng qua sau quầy, lấy ra một cái khăn tay, đặt nó trên bàn rồi mở ra, trên trong có năm, sáu đồng tiền xu: "Anh xem thử đi, đây đều là đồng bạc cả đó, màu sắc rất đẹp, tôi đoán chắc cũng bốn chữ số đấy."

Ôn Thệ cầm một cái trong đó lên, đồng tiền có mặt ngoài hình vuông, mặt trong hình tròn, bên trên được khắc bốn chữ "Càn Long Thông Bảo(*)", đồng xu có màu vàng sáng, các chữ đều có hình thù rõ ràng, cũng không có dấu vết bị hư hỏng do va đập.

(*) Đồng xu được lưu hành dưới triều đại của hoàng đế Càn Long vào năm 1735 - 1795.

Anh càng cẩn thận quan sát, khóe miệng của anh càng lúc càng nhếch lên cao hơn, ánh sáng nhàn nhạt do phản chiếu từ đồng xu hiện rõ trên tròng mắt kính.

"Quả nhiên là đồ tốt." Ôn Thệ bỏ đồng tiền xu xuống, nói: "Tôi muốn mua hết."

Anh vừa dứt lời, cửa gỗ lại bị mở ra, một người đàn ông trung niên đeo chuỗi hạt bước vào trong, đồng thời mở miệng nói một câu: "Hàng đâu rồi? Mau đưa tôi xem nào."

Nhậm Du nhếch miệng cười xấu xa, biểu cảm như muốn xem kịch hay, không chê chuyện đủ lớn, còn châm dầu vào lửa: "Thầy Ôn mới nói muốn mua toàn bộ rồi, anh Tôn à, anh đến trễ quá rồi!"

Tôn Mậu Lâm trừng to mắt, biểu cảm khó tin, chỉ vào Ôn Thệ, hỏi: "Nhóc con, cậu muốn mua hết à?"

Ôn Thệ cẩn thận gấp khăn tay lại thật kỹ: "Đúng thế."

Cảnh Du Hiên có một quy định, đến cửa hàng kiểm tra hàng hóa, ai đến trước được mua trước, không tiết lộ hình ảnh trước, cũng không chấp nhận đặt cọc trước.

Tôn Mậu Lâm hỏi: "Thật sự không chừa cho tôi cái nào à?"

Ngoài mặt thì Ôn Thệ nói một tiếng "xin lỗi" nhưng trong lòng lại không hề cảm thấy có lỗi một chút nào hết.

Tôn Mậu Lâm chán nản thở dài một tiếng, xòe tay ra nói: "Vậy thì cũng nên để tôi xem một chút đi chứ, nhìn bằng hai mắt cũng được mà phải không?"

"Quên chuyện đó đi." Ôn Thệ vỗ vai ông ấy: "Sợ anh càng nhìn, trong lòng càng cảm thấy không thoải mái."

Nhậm Du đứng bên cạnh vui vẻ cười ra tiếng, anh rất thích xem những chuyện như thế này. Anh trách mắng Tôn Mậu Lâm: "Tôi đã thống nhất nhắn tin vào trong nhóm rồi mà, ai bảo anh chạy không lại người ta chứ."

"Cậu ta bao nhiêu tuổi, còn tôi thì bao nhiêu tuổi." Tôn Mậu Lâm nhắm nòng súng vào Nhậm Du: "Sau này cậu có thể thiên vị cho những người lớn tuổi như chúng tôi một chút bằng cách thông báo sớm ba phút được không?"

Nhậm Du cười để lộ ra hai hàm răng trắng sáng, xua tay, không thèm nể nang mặt mũi ai cả: "Anh là một kiện tướng hội bơi mùa đông mà người già cái gì chứ! Anh còn chưa tới tuổi về hưu nữa là, tôi không chấp nhận đâu."

Ôn Thệ cất món đồ vào túi, không muốn tiếp tục ở lại đây trò chuyện với hai người này nữa. Dù sao trên người mình có báu vật mà chỗ này thì lại có một con sói đói đang thèm nhỏ dãi.

Tôn Mậu Lâm nhìn thấy anh cất bước muốn đi ra ngoài cửa, ông ấy kêu to với Ôn Thệ: "Đi rồi à? Sợ tôi giành mất à?"

Ôn Thệ không quay đầu lại, chỉ cười rồi để lại một câu: "Bản thân có đồ tốt thì đương nhiên phải trộm vui một mình chứ."

Trong lời nói của anh dù vô tình hay cố ý đều đang hả hê khiến Tôn Mậu Lâm tức giận nhưng không có chỗ nào để xả giận. Nhậm Du vỗ bả vai Tôn Mậu Lâm an ủi, nói hai ngày nữa còn có hàng về, bảo ông ấy đừng có lo.

Bước chân vội vàng, khi đến cả người nhếch nhác bị ướt mưa. Sau khi rời khỏi Cảnh Du Hiên, Ôn Thệ nhàn nhã đi dọc theo tuyến đường cũ trở về. Tâm trạng rất tốt, nhìn màn mưa phùn mờ mịt trước mắt cũng cảm thấy rất lãng mạn.

Mới khoảng hơn bảy giờ sáng một chút nên lúc này chỉ có quán ăn sáng bắt đầu mở cửa kinh doanh, các món ăn sáng thì bốc khói nghi ngút.

Ôn Thệ vừa mới tỉnh dậy, khi nhìn thấy tin nhắn trên WeChat anh đã vội vã chạy tới đây ngay, anh còn chưa kịp ăn sáng nên mau chóng bước vào, gọi một phần bánh bao áp chảo nổi tiếng ở đây.

Khách trong cửa hàng cũng khá nhiều, Ôn Thệ tìm được một chỗ trống, ngồi xuống. Đối diện anh là một cô gái trẻ tuổi, có vẻ cô cũng mới vừa tới đây.