Nam Uyển, năm Thái Minh thứ hai mươi tám, cuối xuân.
Kinh đô Kim Bình, hoa đã tàn, nhưng sương mù vẫn chưa tan.
Kể từ khi đại sư chế tạo – Lâm Sí Tiên Tôn - Điểm Kim Thủ thúc đẩy "thuật giả kim" xuống trần gian, sương mù ngày càng dày đặc và ngột ngạt hơn.
Nhưng cũng chẳng có gì đáng phàn nàn.
"Độ nguyệt kim" (vàng dát mặt trăng) được tạo ra bởi thuật giả kim là một thần vật trời ban. Những chiếc máy hơi nước được làm từ "độ nguyệt kim" mạnh mẽ vô cùng, có thể thổi những chiếc thuyền lớn dài hàng trăm trượng, dễ dàng vượt qua biển Bắc Minh, các xe lớn có thể mở núi lấp biển. Ngoài tường thành phía nam, không biết bao nhiêu xưởng lớn nhỏ, máy móc suốt ngày hoạt động không ngừng, vận chuyển những tấm vải và sợi bông tốt nhất ra ngoài như dòng nước. Men theo Đại Vận Hà, bán ra phía bắc cho Bắc Lịch, vận chuyển về phía tây cho Tây Sở, Nam Thục dãy núi quanh năm nóng bức, lụa và vải mỏng đều không lo thiếu đường tiêu thụ.
Không biết có bao nhiêu người đặt cả gia đình vào nghề làm độ nguyệt kim, ngoài thành ba mươi dặm, "Trạm Mê Tân" vừa mới hoàn thành năm ngoái, hiện tại đã rất nhộn nhịp. Xe lửa thở ra hơi nước trắng, dân gian gọi là "Đằng Vân Giao", mỗi ngày chạy hai chuyến trên đường ray, một chuyến sớm chở hàng, chuyến tối chở người. (giao: thuồng luồng)
Điều này không phải là ân đức của thần tiên sao?
Sương mù trên thành Kim Bình không thể gọi là sương mù, phải gọi là mây lành.
Sau Tết, một lượng lớn thanh niên trai tráng ồ ạt đổ về kinh thành, khiến các khu vực xung quanh trạm Mê Tân đông nghịt người. Tìm chỗ ở trong thành thật là quá đắt đỏ, dù là một cái ổ chó ở bờ đông sông Lăng Dương, nếu không có nửa quan tiền mỗi tháng thì cũng không thuê nổi, số tiền đó đủ cho một người lao động khỏe mạnh ăn uống trong cả tháng.
Những người lao động từ nơi khác đến đành phải chen chúc trong các khu ổ chuột ở khu nhà xưởng ngoài thành phía Nam, đến mức bên ngoài thành gần như đã hình thành nên một thị trấn đúng nghĩa.
Năm nay, thành Kim Bình đặc biệt nhộn nhịp vì đó là năm "đại tuyển" mười năm một lần.
Tiên môn muốn chọn đệ tử.
Đại Uyển chỉ có một nơi xứng gọi là "tiên môn", đó là quốc giáo "Huyền Ẩn", một trong bốn đại tiên môn đương thời.
Mỗi năm đại tuyển, Huyền Ẩn đều tính toán ngày giờ tốt lành, cử tiên sứ đến Kim Bình, chọn người tài phàm nhân, dẫn vào tiên đạo. Thành Kim Bình từ năm mới đã bắt đầu náo nhiệt, các anh hùng hào kiệt khắp nơi đều tụ tập – đệ tử chuẩn bị nhập tiên môn phải đốt hương cầu thần, tu dưỡng thân tâm; các đàn ông con trai cử nhân phải vào kinh ứng thí; các tiêu cục võ quán tranh nhau lên võ đài; thậm chí cả những con phố hoa cũng không chịu kém cạnh, muốn chọn ra "hoa khôi trạng nguyên" để góp vui.
Người nhiều, việc nhiều, trong thành tuyển dụng cũng nhiều, ai có sức khỏe đều muốn đến thử vận may, luôn có thể tìm được một công việc. Do đó, mặc dù quốc giáo chỉ chọn người trong gia đình công khanh, không liên quan đến dân thường, người ta vẫn mong đợi năm đại tuyển.
Tiên sứ xuống núi, năm nay nhất định sẽ mưa thuận gió hòa, ngũ cốc bội thu.
Ngũ cốc không bội thu cũng được, có thể vào kinh nhìn một lần những chiếc thuyền hoa trên sông Lăng Dương, cũng coi như mở mang kiến thức, nếu có thể nghe từ xa tiếng hát, trở về có thể nói mình đã nghe qua giọng ca của hoa khôi, đủ để khoe khoang cả nửa đời.
Ngày mùng 1 tháng 4, hoa đã tàn.
Nơi phong nguyệt nổi tiếng nhất thành Kim Bình là "Túy Lưu Hoa", cũng đến chung kết "Giám hoa hội".
Đó thật sự là cảnh tượng khiến mùa xuân bị sắc đẹp ép đuổi đi, phấn son phủ đầy thành, một tấm "thiệp Giám hoa" vạn kim cũng khó cầu.
Chiều hôm đó, Hầu gia Vĩnh Ninh cũng bị một nhóm "thi nhân danh lưu" kéo tới Túy Lưu Hoa, chứng kiến hoa khôi mới đăng quang.
Hoa khôi năm nay là kỹ nữ danh tiếng Tướng Ly, Hầu gia vừa ăn hạt dưa vừa liếc qua, cảm thấy "danh hoa" này không có gì đặc sắc, mắt mày đều xếch xuống, trông không vui vẻ.
Tuy nhiên, trong Túy Lưu Hoa, quần ma loạn vũ suốt nửa đêm, ai cũng đắp ba lớp bùn trắng trên mặt, không thể phân biệt ai với ai. Hầu gia bị chúng làm nhức mắt, thấy Tướng Ly chỉ mang một nhạc công lên sân khấu, áo trắng, mặt cũng trắng, bất kể hát thế nào, không ồn ào, đã khiến người ta có ba phần thiện cảm.
Cô hát một bài mới, nhạc công không biết tìm từ đâu ra, rất có tay nghề, một người chơi đàn mà vẫn làm chủ được sân khấu, đàn và hát đều khá ổn. Các khách quý cũng thấy mới lạ, một bài hát xong, vàng bạc châu báu như hoa tuyết rơi xuống như mưa, làm sân khấu bị ném đồ lên như hơi nước xì loạn xạ, cả tầng lầu như một chiếc nồi hấp.
Thế là, vương miện hoa sơn trà của hoa khôi trạng nguyên đã trao cho cô gái Tướng Ly.
Tướng Ly đội vương miện xuống sân khấu cúi chào, các quý khách yêu cầu cô kính rượu, hát thêm một bài, cô đều phải làm. May mắn là có nhiều người, trong đó không ít người có địa vị, không đến mức quá lố. Sau khi xử lý xong, cô mới thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị lui xuống, thì có ai đó không biết từ đâu la lên: "Trạng nguyên nương tử, hôm nay cô đoạt ngôi hoa khôi, công lao một nửa thuộc về nhạc công kia. Tôi thấy cô ấy chắc mới đến, tài giỏi hơn những người trong lâu, sao không gọi ra gặp mặt, sau này mọi người cũng dễ chăm sóc?"
Nhạc công của Tướng Ly vẫn che mặt, trốn sau màn, chỉ khi xuống sân khấu mới lộ một góc váy dài, thần bí khiến người ta tò mò.
Tướng Ly đầu tiên ngạc nhiên, sau đó cười xin lỗi nói rằng, nhạc công của cô không may bị thương tay, hôm nay người diễn thay là nhạc công tạm thời mời từ bên ngoài, không tiện xuất hiện ở Túy Lưu Hoa, xin các vị thông cảm.
Các quý khách không đồng ý: "Bên trong bên ngoài gì chứ? Trong số này có nhiều quý nhân, trạng nguyên Xuân vi đến rồi cũng phải xuống ngựa cúi đầu chào, cô trạng nguyên nửa đêm có gì mà đòi kênh kiệu?"
Tướng Ly theo kiểu "thanh lệ thoát tục", thoát tục quá nên cũng không biết làm sao đối phó với tình huống này. Cô đang lúng túng không biết phải làm gì thì nghe thấy ai đó nói: "Đến rồi! Gặp thôi – chỉ cần các vị dám nhìn."
Giọng nói thấp, nhưng cố tình nâng cao, lên cao không nổi, làm cho giọng vỡ và chệch, khiến người nghe nổi da gà.
Mọi người ngước lên, thấy nhạc công bị Tướng Ly che giấu lại là người thẳng thắn, cứ thế tự nhiên bước xuống... ôm đàn xuống lầu.
Người này trang điểm theo kiểu thịnh hành, trang điểm đậm, trên mặt trắng như bột còn che một tấm màn che mặt.
Thường thì, dù có bôi như vậy mà vẫn nhìn rõ mũi là mũi, mắt là mắt, bản thân không phải quá xấu... chỉ không biết vì sao, người này lại toát ra vẻ kỳ quái.
Người này quá cao lớn, các cô gái phần lớn chỉ đến vai cô ta, cái đầu trắng lớn nổi bật giữa đám đông, trông hơi đáng sợ. Người cao, khung xương cũng lớn, "bờ vai thơm" của cô ta như muốn bật ra khỏi vai áo, đôi chân lớn ép đôi giày thêu thành hai chiếc thuyền, mỗi khi đi lại mặt đất rung chuyển... còn bước chân ngược nữa.
Người này cúi chào, cười rộng miệng khoe hàm răng trắng: son môi trên môi bị lem, trên hàm răng trắng còn vết đỏ, mở miệng ra trông như vừa ăn xong đứa trẻ chết chưa súc miệng sạch, nhìn thêm chút nữa là trúng tà, làm các vị khách quý bị doạ tỉnh hết!
Lúc này, Hầu gia Vĩnh Ninh đã kín đáo rời khỏi chỗ.
Hầu gia từng là thanh niên tài tử, nổi tiếng là đệ nhất mỹ nam của Kim Bình, cảm thấy những "danh kỹ" này cũng bình thường, "tài nghệ" càng là bình thường, thực sự không có gì hay để xem, còn không bằng về nhà soi gương. Ông đến Túy Lưu Hoa chỉ để xã giao, chào hỏi xong, cũng không muốn nhìn thấy đám người này làm loạn, bèn chỉnh trang phục xuống lầu, về nhà. Một khi xuống lầu, ông đối diện với nhạc công to lớn đó.
Hầu gia vốn không muốn nhìn kỹ các cô gái phong trần, nhưng không thể không nhìn cô này vì cô ta quá cao, nếu không nhìn thẳng thì chỉ có thể đảo mắt lên thôi.
Ông bị khuôn mặt trang điểm đậm đập vào mắt, hoảng sợ, đang thắc mắc đây là quái vật gì... lại cảm thấy người này quen quen? Chỉ thấy người nhạc công giỏi ứng phó với đám lưu manh đó mặt biến sắc, nửa cân bùn trắng trên mặt suýt nứt ra, không nói một lời, quay đầu bỏ chạy.
"Cô ta" không cần đàn, giày thêu cũng bị văng, khi chạy thì gây ra tiếng động không hề nhỏ, như một con ngựa hoang trang bị động cơ hơi nước, chỉ thiếu khói trắng phun ra từ đuôi!
Hầu gia không ngờ rằng trong Túy Lưu Hoa đầy mây mù lại có nuôi loại thần thú này, sau một lúc ngẩn ngơ, ông đột nhiên nhận ra điều gì, đưa tay ông ngực, mặt tím tái.
Người nhà xung quanh không hiểu, tưởng lão gia lại bị đau tim, vội tiến tới đỡ: "Lão gia?"
Chỉ nghe Hầu gia, người như ngọn gió yếu ớt, từ trong mũi thốt ra một âm thanh run rẩy: "Bắt... bắt cho ta..."
Gia nhân và cận vệ không hiểu: "Bắt ai ạ?"
Hầu gia hít một hơi sâu, khí dồn vào đan điền: "Bắt cho ta tên nghiệt chướng đó!"
Toàn bộ Túy Lưu Hoa bị tiếng hô của Hầu gia dọa cho im bặt, một lát sau, mọi người đều biết – các vị huynh đài thử đoán xem? Người "nhạc nữ" kinh hoàng đó không ai khác chính là con trai của Hầu gia Vĩnh Ninh giả dạng!
Nam giả nữ, trong lầu xanh, lại đυ.ng đầu với cha ruột, có hấp dẫn không!
Thế tử Vĩnh Ninh Hầu là ai?
Người này tên Hề Bình, được cho là trong toàn thành Kim Bình, hàng vạn phá gia chi tử, không ai vượt qua nổi.
Thế tử lần này gây chuyện mới lạ, đám công tử bột còn đang tranh nhau một tấm thiệp Giám hoa ở Túy Lưu Hoa, người ta đã lên sân khấu tự làm hoa khôi, ai nghe không khen một câu "biết chơi"?
Lúc đó, trong Túy Lưu Hoa, đám công tử bột tỉnh rượu đồng loạt, cổ họng dài thêm hai tấc. Chỉ tiếc không biết "phi đầu công", không thể ném đầu ra xem thế tử Vĩnh Ninh Hầu mặc đồ nữ chạy trong đêm.
Thế tử áo dài phấp phới, bị người của cha đuổi thành một con bướm đêm lớn. Y xé cái váy không bước nổi kia đến đầu gối, chân trần từ Túy Lưu Hoa chạy ra, chạy thẳng về phía tây bắc.
Vừa chạy qua bến thuyền, đυ.ng mặt con trai Thị lang Binh bộ, Vương Bảo Thường. Hề Bình thầm than xui xẻo, thật là oan gia ngõ hẹp.
Hóa ra, Vương công tử cũng là loại không học cái tốt, lại luôn cảm thấy mình không tệ, gọi là anh tài. "Anh tài " này trượt võ cử, cha mẹ phải bỏ tiền tìm việc cho trong cấm quân, thường đến chốn phong nguyệt khoe khoang, uống vài chén là không phân biệt được trời đất, lại muốn biểu diễn "sức mạnh phá núi" trước đám đông. Nhẹ thì mắng chửi các cô gái phục vụ, lên cơn thì động tay chân, vì thế khi gã đến, các cô gái đều sợ hãi, người ta tặng cho nhã hiệu là "Vương Đại Cẩu".
Thế tử và Vương anh tài không ưa nhau, không có việc thì cũng đấu khẩu.
Lúc này, Vương Bảo Thường đang đứng ngay con đường nhỏ rộng bốn thước, vị huynh đài này thân hình to lớn bất phàm, chắn mất gần hết lối đi. Có lẽ vì uống nhiều, gã cầm một chiếc đèn l*иg trắng, đôi mắt cá chết nhìn chằm chằm Hề Bình, không chịu tránh.
Thật không may, ngay lúc này, một luồng gió tà thổi qua, hàng đèn đường hơi nước không biết sao tắt hết, "phụt" một tiếng phun ra khói mỏng. Con chim xanh khắc gỗ treo dưới đèn bị khói đen hun đen hơn nửa, lắc lư theo gió.
Hề Bình nghĩ mình đã hóa trang kỹ lưỡng, cha ruột đối diện còn không nhận ra, huống chi là Vương Đại Cẩu?
Nhưng để tránh rắc rối, y vẫn định che mặt. Y vung tay áo dài xanh lên, thơm ngát vỗ vào mặt Vương Bảo Thường, hét lên: "Kẻ bạc tình, trả lại mạng cho ta—"
Đại Cẩu huynh bị ma nữ đòi mạng giữa đêm, có thể đã bị dọa ngây người, trong chốc lát không có phản ứng, Hề Bình nhân cơ hội đẩy vai gã, không quay đầu lại chạy thẳng, hướng về phủ Trang Vương.
Trang Vương là hoàng tử thứ ba của đương kim hoàng đế, sinh ra bởi Quý phi họ Hề.
Quý phi là em gái của Hầu gia Vĩnh Ninh, dì ruột của Hề Bình.
Hề Bình lúc nhỏ từng làm bạn đọc sách bên Trang Vương, rất thân thiết với biểu huynh, mỗi lần bị đánh đều chạy trốn đi lánh nạn. Dù sao Hầu gia không thể đập cửa Vương phủ nửa đêm đòi người.
Một hơi chạy qua con hẻm hẹp, Hề Bình phát hiện tiếng bước chân đuổi theo không biết từ lúc nào đã biến mất. Y quay đầu nhìn lại một lát, thấy đám người của cha mình không đuổi theo. Chắc biết y sẽ chạy đi đâu, không đuổi kịp, đành bỏ cuộc.
Vì vậy, Hề Bình tự đắc vuốt lại mái tóc rối, ngâm nga một điệu hát, vui vẻ bước chân trên tà váy rách tiến về phủ Trang Vương.
Đêm mùng 1 không thấy trăng, bụi và hơi nước quấn vào nhau, không rời.
Làn sương xám xịt bò qua dấu chân dính kim tuyến của Hề Bình, lan rộng từ sông Lăng Dương, hòa lẫn với hơi nước từ máy hơi nước. Dày đặc, che phủ toàn bộ thành Kim Bình.
Lại nói, người của phủ Vĩnh Ninh Hầu, từ xa đã nghe thấy tiếng gọi hồn đó, tiến đến gần thấy Vương Bảo Thường.
Vương Bảo Thường mặt mày nhợt nhạt dưới ánh đèn l*иg, người đứng đầu đám gia nhân của Hầu phủ có kinh nghiệm, nhìn sắc mặt đối phương là biết công tử nhà mình lại làm chuyện không ra gì, vội bước tới nói: "Xin lỗi, Vương công tử, vừa rồi là công tử nhà tôi... ngài ấy uống nhiều quá, nếu có gì xúc phạm, ngày mai Hầu gia nhất định sẽ bắt ngài ấy đến xin lỗi."
Vương Bảo Thường ngơ ngác, không nói một lời.
Không phải doạ chết người ta rồi đấy chứ, gia nhân trong lòng hoảng sợ, đành tiến thêm một bước: "Vương công..."
Lúc này, Vương Bảo Thường đột nhiên cứng ngắc xoay người bị Hề Bình đυ.ng lệch, cả người như cỗ máy bị gỉ sét, mắt trắng dã.
Gia nhân của phủ Vĩnh Ninh Hầu nhìn nhau, không hiểu người này làm mặt quỷ là ý gì... chẳng lẽ vừa bị công tử nhà họ dọa sợ, định làm mặt quỷ trả thù?
Chưa kịp suy nghĩ xem có nên giả vờ sợ hãi hay không, chỉ thấy Vương Bảo Thường mở miệng, hát một câu: "Đặt quan tài, hai lều kinh, dừng linh bảy ngày—"
Không phải nói xấu Vương Bảo Thường hát khó nghe, nhưng lời hát của gã, thực sự là "Điệu Hoàn Hồn" của người dân vùng ngoại ô Ninh An Kim Bình.
Giọng gã khàn khàn thê lương, như tiếng quạ đêm kêu, nghe đến nổi da gà.
Vừa hát, vừa bước đi cứng nhắc.
"Đại đạo thông thiên... tiễn về... Trình... Ngang... khà!"
Gã hát một chữ, bước một bước, đến chữ "Trình", tiếng hát và bước chân đồng thời dừng lại. Cứng đơ như tấm ván cửa không có gì chống đỡ, ngã xuống đất.
Một tấm ngọc bài xanh rơi xuống từ người gã, lăn hai thước, phát ra tiếng gõ thanh thúy.
Người không động đậy.
Một lúc lâu sau, có một gia nhân dũng cảm bước tới kiểm tra, đưa tay đẩy vai Vương Bảo Thường, giơ đèn l*иg lên.
"Vương công tử? Sao vậy, Vương... a!"
Người gia nhân hét lên một tiếng ngắn, ngồi bệt xuống đất, đèn l*иg rơi vỡ tan.
Hắn không kịp tiếc đồ, mông như mọc chân, hoảng hốt bò lùi mấy thước—
Hắn vừa chạm vào một người đã chết lạnh ngắt, chết hẳn rồi, gáy hướng lên trời còn có một mảng lớn vết loang lổ của tử thi!