[Kinh Dị Tổng Hợp] Tình Yêu Chết Tiệt Này

Chương 22: Nỗi muộn phiền của thiếu niên (Hoàn)

Ilse đang đè Liliane xuống giường, cưỡi lên người cô như một con thú, điên cuồng xé quần áo của cô!

"Tôi gϊếŧ anh!" Liliane liều mạng phản kháng, giáng cho đối phương một cái tát mạnh. Dù có bị gϊếŧ chết, cô cũng không muốn chịu đựng sự sỉ nhục này!

Ilse xoa xoa chỗ má bị đánh đau, nhe răng cười dữ tợn: "Con khốn này, nếu không phải mày còn có khuôn mặt nhìn cũng được, tao mới không thèm quan tâm đến một con tàn phế như mày!"

Nói xong, anh ta lại tiếp tục xé quần áo của Liliane.

"Cút ngay!" Trong lúc giãy giụa, ánh mắt hoảng loạn của Liliane lướt qua Ilse, dừng lại ở phía sau anh ta, thoáng chốc ngưng đọng một cách khó nhận thấy—

Hannibal đang cúi người rón rén bước tới, như một bóng ma lặng lẽ đi đến phía sau Ilse. Thấy Liliane đã chú ý đến mình, cậu đặt ngón trỏ thon dài lên môi. Vẻ mặt cậu hung ác và giận dữ như một con quỷ dữ, lưỡi dao trong tay phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Đây là con dao găm mà Liliane từng giấu trong con gấu bông, sau bao nhiêu năm cậu vẫn luôn mang theo bên mình, là bùa hộ mệnh của hai anh em.

Liliane giả vờ như không nhìn thấy cậu, tiếp tục la hét, chống cự kịch liệt: "Cứu tôi với!”

"Mày cứ việc kêu la, tao đã dặn bọn chúng không được vào rồi, ha, xem ai có thể cứu mày đây?" Ilse hoàn toàn bị thu hút bởi sự vùng vẫy của cô, hoàn toàn không nhận ra phía sau có người đang nhanh chóng tiếp cận.

Ilse đè chặt Liliane, vừa cúi xuống hôn hít lung tung vừa lẩm bẩm: "Cái thằng anh trai đáng chết của mày đã bị tao cho người nhốt dưới ngục tối rồi, sẽ không có ai đến cứu mày đâu!"

"Phập." Lưỡi dao đâm vào da thịt phát ra tiếng xé rách, cùng lúc đó giọng nói khàn khàn và tàn nhẫn của thiếu niên vang lên: "Tao sẽ đến cứu em ấy.”

Cơ thể Ilse run lên, quay đầu lại với vẻ mặt không thể tin được. Khi nhìn thấy khuôn mặt của Hannibal, đôi mắt anh ta mở to đầy kinh hãi, há miệng định hét lên.

Nhưng Hannibal không cho anh ta cơ hội kêu lên. Cậu kéo mạnh Ilse khỏi giường, một tay bịt miệng anh ta, tay kia nhanh như chớp rút con dao găm ra khỏi lưng anh ta, liên tục đâm nhiều nhát. Mỗi nhát dao đều đâm sâu vào da thịt, theo động tác của cậu, máu phun tung tóe lên khuôn mặt méo mó vì giận dữ, trông cậu như vừa bước ra từ vũng máu.

Cho đến khi người dưới thân hoàn toàn tắt thở, không còn nhúc nhích, cậu mới thở hổn hển từ từ đứng dậy, ném con dao sang một bên, vội vàng lao đến bên giường Liliane: "Liliane!”

"Anh." Liliane dùng mảnh vải rách che đi cơ thể trần trụi, cố gắng giữ bình tĩnh, an ủi cậu: "Em không sao."

Hannibal run rẩy đưa hai tay ra muốn ôm cô, nhưng vừa đưa ra đã nhìn thấy bàn tay đầy máu của mình. Ánh mắt cậu thoáng hiện vẻ khác lạ, vội vàng dùng vạt áo lau sạch máu trên mặt và tay, rồi mới ôm chặt Liliane vào lòng, tự trách và đau lòng: "Xin lỗi, anh đến muộn rồi.”

Nghĩ đến việc suýt chút nữa em gái bị kẻ xấu bắt nạt, ánh mắt lạnh lùng của Hannibal quét qua thi thể nằm trên vũng máu dưới đất, trong lòng dâng lên cơn thịnh nộ.

"May mà anh đã đến, anh yên tâm, em không sao." Liliane vỗ nhẹ vào vai cậu, xương bả vai của thiếu niên gầy gò vì suy dinh dưỡng có thể sờ thấy rõ cả xương. Vai cậu gầy đến mức khiến mặt cô đau, nhưng lúc này cô không muốn buông tay chút nào.

Thật ấm áp, được anh trai ôm thật là ấm áp.

Hàng mi run rẩy khép chặt, nhanh chóng bị những giọt nước mắt trào ra làm ướt đẫm.

Cuối cùng cũng không phải cô độc một mình, trong lúc gặp nạn, cuối cùng cũng có người đến cứu cô.

Thật sự không nỡ…

Tuy nhiên, hiện thực tàn khốc không cho cô thêm thời gian để chìm đắm trong sự dịu dàng này.

Cô luyến tiếc mở mắt, liếc nhìn thi thể nằm trên vũng máu, nhanh chóng đưa ra quyết định.

"Hannibal, nghe em nói." Liliane rời khỏi vòng tay cậu, chỉ vào ngăn kéo bàn là việc, bình tĩnh nói: "Trong ngăn kéo thứ hai có những bức thư của gia đình chúng ta, năm đó khi chúng ta rời đi, mẹ không kịp mang theo. Anh hãy xem thử."

Lý do cô luôn dây dưa với Ilse cũng là vì trước đó tình cờ biết được sự tồn tại của những bức thư này, bằng mọi cách muốn lấy chúng từ tay anh ta.

Hannibal nghe vậy lập tức đi lấy thư, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, không cần hỏi tại sao, chỉ cần em gái nói, cậu nhất định sẽ làm.

"Hử?" Cậu nhìn địa chỉ trên thư, rút ra vài lá đọc lướt qua, trong mắt lập tức tràn ngập sự kinh ngạc và vui mừng, nhanh chóng bước về phía Liliane, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng không giấu được sự phấn khích: "Đây là thư của chú ở Pháp gửi đến, chú ấy là bá tước, sống trong một tòa lâu đài ở Pháp, còn mời chúng ta đến chơi. Chúng ta có thể đến đó!”

Trại trẻ mồ côi có lính canh, nhưng không quá nghiêm ngặt. Trước đây hai người cũng đã từng nghĩ đến việc bỏ trốn, nhưng Hannibal phải mang theo Liliane tàn tật, hai người thậm chí còn không có hộ tịch, cho dù có ra ngoài cũng không thể sống sót.

Và bây giờ, việc tìm đến người chú ở Pháp chính là tia hy vọng duy nhất!

Nước Pháp, trong mắt Liliane đầy vẻ trầm tĩnh, nếu cô nhớ không nhầm, trong Chiến tranh Thế giới II, nước Pháp đã chủ động đầu hàng nên thiệt hại không đáng kể. Kế hoạch này có vẻ khả thi, nhưng trong đầu cô hiện lên tấm bản đồ dài dằng dặc, từ Litva phải vượt qua Liên Xô, Đông Đức, Tây Đức, cuối cùng mới đến được Pháp. Trong thời kỳ Chiến tranh Lạnh sau chiến tranh, điều này vô cùng khó khăn.

Tất nhiên không phải là hoàn toàn không có hy vọng, nhưng ít nhất điều kiện tiên quyết là, không có cô, một gánh nặng.

"Liliane, chúng ta đến nước Pháp nhé?" Hannibal nắm lấy bả vai gầy yếu của cô, trong mắt có ánh sáng nhảy nhót, cả người đều tràn đầy sức sống.

Thường ngày cậu luôn âm trầm, ít khi nào có dáng vẻ như vậy, thần thái sáng láng, tràn đầy hy vọng về tương lai. Khoảnh khắc này, mặc dù khuôn mặt đầy máu và quần áo cũ nát, nhưng từ sâu trong xương cốt của cậu toát lên sức sống mãnh liệt. Gương mặt tuấn tú vô song ấy thoắt cái trùng khớp với hình ảnh người cha tao nhã và điềm tĩnh trong ký ức của cô.

Liliane nhìn cậu không chớp mắt, từ từ gật đầu: "Được.”

Hannibal nở nụ cười, khi cười rộ lên trên má cậu lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, trên lúm đồng tiền có một vết sẹo mờ nhạt, đó là vết thương do giáo quan ở đây gây ra khi cậu bảo vệ Liliane.

Hannibal cúi người định ôm cô, Liliane đưa bàn tay gầy yếu vòng quanh cổ cậu, cô ngẩng đầu lên nhẹ giọng nói: "Anh, đến đây là đủ rồi."

Cảm nhận được người trong tay cứng đờ, Liliane nhẫn tâm nói tiếp: "Em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”

Hannibal siết chặt cô hơn, Liliane nửa người dựa lưng vào đầu giường, còn cậu đứng trước giường, gần như phải gập cả người mới có thể ôm chặt cô, tư thế rất khó chịu, nhưng cậu không hề hay biết, chỉ run giọng nói: "Liliane, tin anh được không? Anh nhất định sẽ đưa em ra khỏi đây, chúng ta sẽ đến Pháp, chú thím đều là người tốt, họ sẽ rất yêu quý em…”

Theo lời cậu kể, trước mắt Liliane như hiện ra hình ảnh người chú hiền từ và người thím dịu dàng xinh đẹp. Cô mỉm cười đẩy Hannibal ra, nhìn cậu, nước mắt lã chã rơi, cố chấp lắc đầu: "Dù có đến Pháp thật, đối với em cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Chân em không thể khôi phục như cũ, cả đời sau này cũng phải dựa vào người khác chăm sóc. Em không muốn sống như vậy."

Chưa nói hết câu, đã bị Hannibal ngắt lời: "Anh sẽ chăm sóc em cả đời!”

"Nhưng em không cần!" Liliane hét lên, không khí trở nên căng thẳng, hai người giằng co một lúc. Liliane nhắm mắt lại, không dám nhìn biểu cảm của Hannibal, nói ra lời như đau lòng: "Đừng để em oán hận anh nữa, Hannibal."

Trong khoảnh khắc, không khí ngột ngạt đến chết lặng.

Cô quay mặt đi, không muốn nhìn thấy biểu cảm của Hannibal. Dù không nhìn thấy tận mắt, nhưng cô cũng cảm nhận được người trước mặt lúc này như đã chết, không còn sức sống.

"Ầm." Cậu không thể đứng vững nữa, lảo đảo lùi lại vài bước, cho đến khi vịn vào tủ mới không ngã quỵ xuống đất. Thiếu niên nhìn cô với vẻ đau đớn và tuyệt vọng, nỗi buồn sâu thẳm trong mắt khiến người ta không nỡ nhìn thẳng: "Xin lỗi, anh biết anh rất ích kỷ... Anh đã hứa với cha mẹ sẽ bảo vệ em thật tốt, anh không muốn người thân cuối cùng cũng rời xa anh, vì vậy anh luôn cầu xin em sống sót để ở bên anh... Nhưng chúng ta đã hứa với nhau rồi mà!" Cậu đột nhiên vung tay, vẻ mặt điên cuồng: "Em đã hứa với anh sẽ kiên trì mà!”

Liliane thở dài mệt mỏi: "Đúng vậy, em đã hứa, và cũng đã luôn cố gắng. Nhưng kiên trì đến bây giờ, em thực sự quá mệt mỏi rồi."

"Nếu anh thực sự thương yêu em.” Cô dựa vào đầu giường, nước mắt chứa ánh nước yên tĩnh nhìn cậu, khẩn thiết cầu xin: "Hãy để em được giải thoát đi, anh trai.”

Hai người nhìn nhau rất lâu, vẻ kiên quyết trên khuôn mặt cô gái phản chiếu trong mắt thiếu niên, mờ nhạt trong nước mắt. Cậu đứng bất động như tượng đá trước giường, ngay cả hơi thở dồn nén cũng bị sự im lặng nuốt chửng.

Đôi mắt đen láy như hố đen nuốt chửng tia sáng cuối cùng, như thể một sinh khí nào đó đã hoàn toàn lụi tàn trong mắt cậu.

Sau một lúc lâu, cậu nói—

"Tất nhiên rồi, Liliane, anh yêu em. Xin lỗi, bao nhiêu năm qua vì sự ích kỷ của anh mà em phải chịu khổ, nếu đây là mong muốn của em, anh sẽ đáp ứng." Giống như trước đây, chỉ cần là yêu cầu của cô, cậu sẽ không bao giờ từ chối. Lần duy nhất cậu cưỡng cầu kết quả lại khiến em gái càng thêm đau khổ, đến bây giờ cậu vô cùng hối hận.

Vì vậy, cô mỉm cười hài lòng: "Em cũng yêu anh, giống như yêu cha mẹ vậy."

Nghe vậy, cơ mặt thiếu niên giật giật dữ dội, trong mắt ánh lên nước mắt: "Em không còn hận anh nữa sao?”

Liliane lắc đầu: "Tám năm qua được sống nương tựa vào anh trai, em thực sự rất hạnh phúc. Em chỉ không muốn một ngày nào đó, lòng hận thù lấn át tình yêu... Anh trai cũng không muốn điều đó xảy ra mà."

Hai anh em nhìn nhau, người thiếu niên cao lớn lúc này như đang mang trên vai gánh nặng vô hình, khiến cậu không chịu nổi gánh nặng, gần như không đứng vững, tuyệt vọng sắp hỏng mất.

Liliane đưa tay về phía cậu: "Anh, đưa dao cho em."

Cậu từ từ cúi đầu, bước về phía con dao găm dính máu bị vứt trên đất. Khi cúi xuống nhặt nó lên, con dao nhỏ bé như nặng ngàn cân, tay cậu run rẩy gần như không cầm nổi. Liliane vẫn nhìn cậu chằm chằm, cậu nhặt dao lên, ý thức như tách rời khỏi cơ thể, bước chân cứng nhắc đi về phía em gái.

Nước mắt lấp lánh trong mắt thiếu niên, lưỡi dao sắc bén trong tay cậu.

Liliane đột nhiên đưa ngón út ra, làm thành hình móc câu: "Anh, chúng ta hãy hứa nhé."

Cậu đứng bên giường, ngoan ngoãn đưa tay ra.

Liliane vui mừng cười rộ lên, từ trước đến nay vẫn luôn như vậy, không cần hỏi lý do, chỉ cần cô nói, cậu đều sẽ làm theo.

Hai ngón út móc vào nhau, Liliane nói: "Nội dung lời hứa là—”

"Hannibal, hãy sống sót."

Vừa dứt lời, Hannibal như bị ai đó tát mạnh vào mặt, thể xác và tinh thần chấn động, mắt đỏ ngầu gầm lên: "Đùa gì vậy!"

"Không phải đùa đâu." Liliane siết chặt ngón tay cậu, Hannibal muốn gỡ ngón tay cô ra nhưng lại sợ làm cô đau nên không dám dùng sức, nhất thời không thể gỡ ra được.

Liliane nghiêm túc nói: "Hãy đến Pháp, một mình anh nhất định làm được."

"Anh là người thừa kế cuối cùng của gia tộc Lecter, bố mẹ đặt rất nhiều kỳ vọng vào anh. Hãy quên đi thù hận, sống một cuộc sống mới tốt đẹp.”

"Chúng em sẽ ở đây chờ ngày anh vinh quang trở về."

"Được rồi." Lúc này cô mới buông tay ra, mỉm cười nhìn cậu: "Đã hứa rồi thì không được nuốt lời, nếu không, sau khi chết chúng em sẽ không gặp anh, ngay cả trong mơ cũng không gặp được đâu.”

Cô gái nói một cách nhẹ nhàng, vẻ mặt bình thản với quyết tâm muốn chết.

Hannibal đứng thẳng bất động ở đó, ngón út vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô, trái tim lạnh như băng.

Cậu từ từ lên tiếng: "Đừng như vậy, Liliane, quá tàn nhẫn. Em không thể làm như vậy!”

Khuôn mặt cậu tái nhợt, van xin, giọng nói tràn đầy tuyệt vọng như người sắp chết.

Liliane mỉm cười: "Đã hứa rồi thì không thể nuốt lời, anh trai yêu quý của em."

"Chìa khóa của tất cả các cửa đều ở ngăn kéo cuối cùng của bàn làm việc, tiền của Ilse giấu trong cuốn sách thứ hai ở hàng thứ ba trên giá sách.”

"Thừa dịp bây giờ không có ai canh gác bên ngoài, hãy đi đi.” Cô mỉm cười bình thản nhìn Hannibal: "Hãy để em tiễn anh đoạn đường cuối.”

Hannibal nhìn cô chăm chú, trái tim như đã ngừng đập. Cậu chậm rãi bước tới, một dòng nước mắt máu từ từ chảy từ khóe mắt xuống khuôn mặt cậu, thiếu niên lúc này như vừa trở về từ địa ngục, yêu dã lại quỷ quyệt: "Không, hãy để anh tiễn em đoạn đường cuối.”

Ban đầu Liliane ngạc nhiên, sau đó mỉm cười như trút được gánh nặng, cậu luôn như vậy, không nỡ để cô chịu một chút khổ sở nào.

Vì vậy, ngay cả việc này cậu cũng muốn tự tay làm, sợ rằng cô không nắm bắt tốt lực sẽ bị thương nhiều lần.

Cậu cúi người xuống, ôm chặt lấy cô, vùi mặt sâu vào vai cô, lưu luyến nỉ non: "Liliane, anh yêu em."

Nước mắt nóng hổi rơi xuống da thịt, mang theo hơi ấm xoa dịu lòng người.

Bỗng nhiên, một tiếng xé vải vang lên từ phía trước, ngay sau đó, cô cảm thấy l*иg ngực lạnh buốt. Cậu dùng dao vừa nhanh vừa chính xác, khiến cô gần như không chút đau đớn mà tiến gần đến cái chết, hơi thở trở nên khó khăn.

“Ngủ đi em.” Hannibal nhẹ nhàng đặt Liliane xuống giường, đắp chăn cẩn thận cho cô, ánh mắt ngập tràn nước mắt, dịu dàng nhìn cô: “Anh sẽ ở bên em.”

Liliane vẫn cố chấp không nhắm mắt, cô không thể nói nên lời, chỉ khẽ mấp máy môi.

Hannibal hiểu ý cô, nhẹ nhàng hôn lên trán em gái: “Được, em hãy tiễn anh một đoạn đường nữa.”

Cậu đứng dậy, cuối cùng nhìn sâu vào gương mặt trắng bệch đang hấp hối của em gái, rồi quay đầu bước đi.

Khoảnh khắc ấy, tất cả nước mắt và trái tim cậu đã khô cạn, từ đây trở thành vùng đất hoang vu, không một ngọn cỏ.

Gương mặt cậu không một chút biểu cảm, ánh mắt tê dại và lạnh lùng. Cậu lấy chiếc đèn dầu trong phòng ra, rồi tìm thêm dầu dự trữ, đổ lên giường và người Liliane

Cậu không thể để thi thể Liliane rơi vào tay kẻ khác. Giờ không thể mang cô đi, chi bằng hủy đi.

Ngọn lửa dần bùng lên, bao trùm lấy cả chiếc giường lớn. Qua làn không khí méo mó vì sức nóng, có thể thấy cô gái nằm trên giường, nhắm mắt an tĩnh, đẹp như một bức tranh, đang chìm trong giấc ngủ say.

Hannibal hôn lên lưỡi dao nhuốm máu, như thể đang hôn người yêu, lưu luyến không rời. Môi cậu dính máu đỏ, trông vừa quỷ dị, vừa mang một sự hấp dẫn kỳ lạ.

Cậu cẩn thận cất con dao găm vào bên hông, rồi nhân lúc ngọn lửa bùng lên dữ dội thu hút sự chú ý của mọi người, cậu quay trở lại ngục tối, dùng chìa khóa mở cửa, một mình rời khỏi trại trẻ mồ côi đã giam cầm họ suốt tám năm.

Từ đây, câu chuyện của Hannibal bắt đầu.

“A!” Hác Manh bỗng giật mình tỉnh giấc, tay ôm ngực, vẫn còn kinh hồn bạt vía, cái cuối cùng đó… rốt cuộc là gì?

Sau khi Hannibal rời đi, khi ngọn lửa bủa vây, trong giây phút hấp hối, cô mơ màng cảm nhận được thứ gì đó đang nhanh chóng tiến lại gần. Cô muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt nặng trĩu, gần như không thể nhấc lên nổi.

Chỉ thấy giữa ngọn lửa bùng cháy dữ dội, đột nhiên xuất hiện một bóng đen kỳ dị. Ngọn lửa bị áp đảo bởi khí thế lạnh thấu xương của nó, tách ra hai bên như Moses chia đôi biển cả, biến thành những ngọn lửa ma trơi xanh âm u. Nó tiến lại gần, không màng đến xung quanh, cả người bị che phủ hoàn toàn bởi chiếc áo choàng đen dày đặc như màn đêm, chỉ lộ ra một đoạn ngón tay trắng bệch như xương, cầm lưỡi hái bạc khổng lồ, hung ác vung về phía cô!

Cô kinh hãi trợn tròn mắt, trong khoảnh khắc cuối cùng đã mất đi ý thức, sau khi tỉnh dậy thì phát hiện mình đã trở về thế giới thực.

Từ từ lấy lại tinh thần, Hách Manh sờ đôi chân lành lặn của mình, suýt chút nữa thì rơi nước mắt, định xuống giường nhưng chân tay cứng đờ, suýt nữa thì ngã nhào xuống đất.

Đi lại cũng rất không quen, phải mất một lúc lâu mới thích ứng được cách sử dụng đôi chân.

Cô nhìn thời gian, hét lên một tiếng: "Muộn rồi!”

Vội vàng thu dọn cặp sách ra khỏi cửa, trên đường vừa đi vừa nghĩ về bóng đen bí ẩn và kỳ quái đó.

Bóng đen xuất hiện vào lúc cô sắp chết, rốt cuộc là cái gì?

Hình như trước đây cô cũng đã từng thấy, mỗi lần đều xuất hiện vào lúc cô sắp chết, nhưng chưa lần nào rõ ràng như lần này, gần đến mức có thể nhìn thấy lưỡi hái khổng lồ mà kẻ đó cầm trong tay—

Chờ đã, lưỡi hái?

Nếu cô đoán không nhầm, bóng đen chỉ xuất hiện khi cô sắp chết, chắc là Thần Chết.

Tuy có chút khó tin, nhưng so với việc có thể xuyên qua các thế giới trong mơ, sự xuất hiện của Thần Chết dường như cũng không có gì đáng ngạc nhiên lắm.

Lắc đầu xua đi suy đoán về Thần Chết, Hách Manh vội vàng đến trường.



"A Lạc, cho tớ mượn điện thoại một chút." Nhân lúc giờ ra chơi, cô vội vàng tìm bạn cùng bàn Lê Lạc mượn điện thoại.

"Cậu muốn gọi điện thoại à?" Lê Lạc tiện tay đưa điện thoại cho cô.

Cô lắc đầu: "Không phải, mình muốn lên mạng tìm tư liệu.”

Nhập ba chữ Hannibal vào Baidu, hàng ngàn kết quả hiện ra.

Ngực run lên, cô nhấn vào vào bách khoa toàn thư Baidu, nhanh chóng lướt qua nội dung.

Lê Lạc đi vệ sinh trở về, vừa ngồi xuống đã thấy Hách Manh cúi đầu cầm điện thoại, nước mắt rơi lã chã trên màn hình.

"Ơ? Manh Manh?" Lê Lạc kinh ngạc ôm lấy cô: "Sao vậy?"

Hách Manh vùi đầu vào vai cô ấy, nước mắt không ngừng tuôn rơi: "Mình vừa xem giới thiệu một bộ phim, quá ngược.”

Thế giới tàn khốc mà cô và Hannibal đã trải qua, vậy mà chỉ là một bộ phim. Hơn nữa, trong phim còn tiết lộ rằng sau khi Hannibal trốn khỏi trại trẻ mồ côi, cậu đã trở thành một kẻ gϊếŧ người hàng loạt biếи ŧɦái, lấy việc gϊếŧ người làm niềm vui, điều này càng khiến cô vô cùng đau lòng.

Lê Lạc trêu chọc cô: "Manh Manh, cậu đúng là đa sầu đa cảm, xem một cái giới thiệu phim mà cũng khóc được.”

"Ừ." Hách Manh ôm lấy cô ấy, khóc càng dữ dội hơn.

Cô ích kỷ, lạnh lùng, hay so đo tính toán, nếu bị uất ức nhất định sẽ trả thù. Thế nhưng lần đầu tiên trong đời, cô chân thành mong muốn người khác hãy quên đi thù hận, bắt đầu một cuộc sống mới tốt đẹp, vậy mà kết cục lại bi thảm như vậy.

Anh trai…

Sau đó, cô thậm chí còn xin nghỉ việc làm thêm, đến nhà Lê Lạc để xem trọn bộ phim Hannibal. Thậm chí còn dự định khi nào rảnh sẽ xem lại.

Loạt phim đó có nhiều phần như vậy, cô liên tục xuyên không như vậy, chắc chắn sẽ có một ngày cô có thể quay trở lại thế giới đó.

Chỉ cần anh còn sống, nhất định sẽ có ngày gặp lại.

Nhất định... có thể mà, phải không?

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Anhs Mai

Beta: Jully

Check: Phoebe