Tay Kate run lên, một suy nghĩ không thể tin được nhưng cũng hợp lý lóe lên trong đầu bà.
Chẳng lẽ, Esther là một bệnh nhân tâm thần? Nhưng cô bé chỉ mới mười một, mười hai tuổi, làm sao có thể mắc bệnh tâm thần?
Kate cố gắng giữ bình tĩnh, bấm số điện thoại được ghi trên tờ giấy.
"Tút... Tút..."
“%¥%#%” Sau một hồi chờ đợi dài dằng dặc đến mức bồn chồn, cuối cùng cũng có người nhấc máy. Một giọng nam khàn khàn nói gì đó mà Kate không hiểu. "Xin chào?"
Đầu dây bên kia lại là một chuỗi ngôn ngữ xa lạ. Kate chợt nhận ra, bà không biết tiếng Nga!
Chết tiệt!
Kate thầm nguyền rủa, cố gắng nói chậm rãi, từng chữ một để giao tiếp với đối phương. "Xin chào... Tôi đến từ Mỹ... Tôi muốn hỏi về một người?"
Người đàn ông Nga ở đầu dây bên kia nói tiếng Anh không tốt lắm, giọng lại nặng, hai người nói chuyện rất lâu, đối phương mới miễn cưỡng hiểu được ý của bà. Ông ta giải thích rằng người nói tiếng Anh hôm nay không có ở đây, bảo bà ngày mai hãy gọi lại.
Cuộc trò chuyện chẳng khác nào ông nói gà bà nói vịt này thật sự rất đau khổ, Kate gác máy, xoa xoa ấn đường, đành bất lực chờ đến ngày mai.
Lúc này, Blake đã băng bó xong vết thương cho Esther, nắm tay cô bé đi ra. Kate siết chặt nắm tay, bây giờ vẫn chưa có bằng chứng xác thực, bà không thể nói cho Blake biết, nếu không ông sẽ lại không tin. Lần này nhất định phải đuổi Esther ra khỏi nhà.
Kate thầm thề, trên mặt lạnh lùng.
Blake vỗ vai Esther. "Esther, con lên phòng nghỉ ngơi trước đi."
Esther ngoan ngoãn đáp: "Vâng ạ."
Esther muốn nắm tay Liliane nhưng bị cô bé sợ hãi né tránh. Kate vội vàng kéo Liliane vào lòng, cảnh giác nói: "Con định làm gì!"
Esther vô tội nói: "Con chỉ muốn đưa em gái lên giường ngủ thôi ạ."
Kate mắng: "Không cần con phải lo, sau này tránh xa Liliane ra!"
Khuôn mặt Esther hiện lên vẻ bị tổn thương, cúi đầu, thất vọng đi lên lầu một mình.
Blake không đồng ý: "Sao em lại khắt khe với Esther như vậy!"
Kate cười lạnh: "Là em khắt khe? Anh căn bản không biết Esther đáng sợ đến mức nào!"
Blake cau mày: "Kate, anh biết sau khi Tina qua đời, em vẫn luôn không thể thoát khỏi nỗi đau đó. Anh có thể hiểu được tâm trạng muốn coi Esther như người thay thế Tina của em nhưng em không thể vì Esther khác với Tina trong tưởng tượng của em mà trách móc con bé! Con bé chỉ là một đứa trẻ!"
"Đừng nhắc đến Tina! Con bé đó không xứng!" Kate gần như phát điên.
Hai vợ chồng lời qua tiếng lại cãi nhau. Tính cách Blake lạnh nhạt, ngày thường cho dù là chiến tranh lạnh thì cũng ít khi cãi nhau gay gắt như vậy.
Hai người hoàn toàn không để ý đến Liliane đang ở bên cạnh, chỉ trích lẫn nhau, thậm chí còn lôi cả chuyện của Tina năm xưa ra, trách móc đối phương vô trách nhiệm.
"Em đã đủ tự trách và đau khổ rồi, tại sao anh không hiểu cho em! Nếu không phải anh đi công tác không giúp được gì, thì em đã không vội vàng đưa hai đứa nhỏ đi!"
"Chuyện này sao lại trách anh được! Là do em lái xe quá tốc độ mới gây ra tai nạn!"
Liliane liếc nhìn hai người đang cãi nhau mặt đỏ tía tai, vùi mặt vào con gấu bông, khóe miệng nhếch lên nụ cười u ám.
Cứ cãi nhau đi, bây giờ càng ầm ĩ, đến lúc đó sẽ càng nhục nhã.
Hôm đó, hai người giận dỗi bỏ đi, Kate đưa Liliane về phòng mình ngủ.
Cả đêm bà trằn trọc không ngủ được, tuyệt vọng nhận ra cuộc hôn nhân này gần như đã đi đến hồi kết.
Tuy nhiên, bà vẫn còn Liliane.
Nhìn cô con gái nhỏ đang ngủ say trong vòng tay, Kate ôm chặt con bé, trên mặt hiện lên vẻ kiên định sâu sắc.
Sáng sớm hôm sau, Kate bị đánh thức bởi một cú điện thoại.
Là điện thoại của công ty bảo hiểm, nói rằng chiếc xe bị tai nạn trước đó sau khi được kiểm tra, phát hiện dây phanh bị cắt đứt do con người. Vì vậy, họ đã báo cảnh sát.
"Do con người?" Kate kinh ngạc. "Sao có thể..."
Lời nói đột nhiên dừng lại, bà nhớ Andy không có kẻ thù, cũng không có thói quen say rượu lái xe, lái xe mười mấy năm nay chưa từng xảy ra tai nạn, nếu không phải phanh có vấn đề thì sao có thể xảy ra tai nạn được.
Mà muốn cắt dây phanh, chỉ có người trong nhà mới có thể làm được.
Người có khả năng làm điều này, chỉ có Esther. Nói về lý do, mặc dù Andy ngày thường lạnh nhạt nhưng cũng không làm gì quá đáng với Esther... Không đúng!
Bà đột nhiên nhớ ra, Andy xảy ra chuyện là sau khi nói với bà rằng người nhìn trộm vào ban đêm là Esther.
Nghĩ đến đây, bà không khỏi rùng mình.
Bà lập tức muốn đến phòng Esther lục soát nhưng Esther vẫn còn trong phòng, bây giờ đi chẳng khác nào đánh rắn động cỏ. Hơn nữa bà cũng không dám chắc Esther sẽ giấu dụng cụ vào phòng mình -- nếu Esther còn nhỏ tuổi mà đã làm ra chuyện gϊếŧ người có chủ đích.
Lúc này, Kate gần như đang mong chờ cảnh sát đến.
Ngồi cũng không yên, Kate quyết định đến bệnh viện thăm Andy, nếu bà ấy tỉnh lại, có lẽ có thể nói cho bà vài manh mối.
Còn Liliane, bây giờ bà nhất định phải luôn mang theo bên mình.
Trên đường đi, bà lại gọi điện thoại cho bệnh viện tâm thần Lycaon, cảm ơn trời đất, lần này cuối cùng cũng có người nói tiếng Anh nhấc máy.
Bà vội vàng nói: "Tôi muốn hỏi xem ở đó có một cô bé tên là Esther không?"
"Esther? Xin chờ một lát..." Nghe giọng nói là một người đàn ông trung niên, giọng nói trầm ấm vang lên sau một lúc. "Xin lỗi bà, chúng tôi không có ai tên như vậy."
Kate không giấu nổi thất vọng, trong lòng vừa sốt ruột vừa tức giận: "Sao có thể..."
Đột nhiên, cô liếc nhìn Liliane đang ngồi ở ghế phụ, một tay cô bé ôm gấu bông, một tay vô thức sờ lên cổ.
Cổ... Dây ruy băng!
Tia sáng lóe lên trong đầu, Kate lập tức nói. "Vậy có một cô bé luôn thắt ruy băng ở cổ và cổ tay, dù thế nào cũng không cho ai chạm vào không? Khoảng chừng 12 tuổi, già dặn, trông trầm ổn hơn nhiều so với bạn bè cùng trang lứa."
Bà gần như không còn hy vọng, nhưng lại nghe thấy giọng nói của đối phương trở nên nghiêm túc: "Bà, bà xác nhận bên cạnh bà có người như vậy?"
"Thích mặc trang phục cổ điển của những năm 80, rất xinh xắn, giữa hai lông mày có nốt ruồi..." Đối phương còn miêu tả chi tiết về ngoại hình của cô bé, Kate sau khi đối chiếu từng điểm một thì khẳng định. "Đúng là cô bé, là Esther! Trước đây, trại trẻ mồ côi nhận nuôi cô bé nói rằng cô bé đến từ Nga."
"Nếu Esther mà bà nói thật sự là Karina đã từng ở đây." Giọng nói của người đàn ông trong điện thoại đột nhiên trở nên căng thẳng, ngữ tốc cũng nhanh hơn: "Tôi khuyên bà và gia đình nên tránh xa cô ta ra! Càng xa càng tốt!"
Kate đột ngột đạp phanh: "Cái gì?!" Cả người lao về phía trước theo quán tính.
Bác sĩ tiếp tục nói: "Karina là bệnh nhân tâm thần điên loạn nhất trong bệnh viện tâm thần của chúng tôi, ngày thường đều phải mặc áo bó, để tránh làm bị thương nhân viên y tế. Có lần lúc giãy giụa, trên người cô ta đã để lại sẹo. Đó là lý do tại sao Esther luôn thắt ruy băng."
Kate trợn tròn mắt kinh hãi nhưng lời của bác sĩ vẫn chưa kết thúc.
"Hơn nữa, cô ta không phải là trẻ con. Bà nói cô ta không chịu đi kiểm tra răng, đó là bởi vì tuổi xương của cô ta đã hơn ba mươi rồi! Cô ta là người lùn, chỉ cao đến vậy thôi."
"Trước đây, cô ta đã trốn khỏi bệnh viện của chúng tôi, lang thang đến Estonia, kết quả là lừa gạt một gia đình nhận nuôi cô ta. Cô ta muốn quyến rũ bố nuôi của mình, kết quả không thành công, liền gϊếŧ hại cả nhà họ."
Răng Kate va vào nhau lập cập, bác sĩ trong điện thoại vẫn chưa nói xong: "Không ngờ cô ta lại chạy đến Mỹ, còn được mọi người nhận nuôi! Quý bà, bây giờ trong nhà bà còn ai ở bên cạnh cô ta không? Nhanh báo cảnh sát đi!"
Kate bừng tỉnh, hét lên thất thanh: "Chúa ơi, Blake vẫn còn ở nhà!"
Bà vội vàng đánh lái, tăng tốc lái xe về nhà, vừa lo lắng gọi điện thoại: "Blake, mau nghe máy... Cầu xin anh... Chết tiệt!"
Bà cắn chặt răng, cố kìm nén nước mắt. Mỗi khi đến cuối tuần, Blake đều có thói quen tắt điện thoại, tận hưởng khoảng thời gian hiếm hoi được ngủ nướng.
Nhưng lúc này, nó lại trở thành sai lầm chết người.
Liliane ngồi bên cạnh nghe xong vở kịch lớn, nghiêng đầu nhìn khung cảnh thoáng qua bên ngoài cửa sổ, cửa kính xe phản chiếu khuôn mặt vô cảm của cô bé.
Hôm nay là cuối tuần, không phải đi học cũng không phải đi làm.
Blake vẫn còn đang ngủ trên giường của ông và Kate, đột nhiên có một luồng khí nóng phả vào mặt: "Blake."
Blake mơ màng tưởng là Kate, phát ra một tiếng hừ nhẹ trong cổ họng: "Ừm?" Dần dần tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt non nớt được trang điểm đậm trước mặt.
Esther mím môi đỏ cười: "Chào buổi sáng, Blake."
"Es, Esther!?" Blake giật mình, chống người ngồi dậy lùi lại, không thể tin nổi: "Con đang làm gì vậy!"
Esther bò trên giường từng bước đến gần ông, lông mi và phấn mắt được đánh rất đậm, cả người tỏa ra mùi nước hoa nồng nặc, rõ ràng là một cô bé con nhưng lại ăn mặc già dặn kỳ lạ, lúc này trông cô bé thật kỳ quái và đáng sợ.
Trong lòng Blake dâng lên nỗi kinh hoàng, nghe thấy Esther trước mặt nói như đang ngâm nga: "Blake, em biết anh rất buồn... Sự hy sinh của anh cho gia đình này không ai hiểu, Kate trách móc anh, Liliane cũng không thân thiết với anh..."
"Nhưng không sao, em yêu anh... Em sẽ ở bên anh."
Blake dựa vào đầu giường, kéo chăn che nửa người dưới, nhạy bén nhận ra điều gì đó không ổn: "Esther, bố cũng yêu con, nhưng đó là tình yêu của người nhà."
Lời còn chưa dứt, đã bị Esther kích động phản bác: "Không phải!" Cô ta điên cuồng vung tay, ánh mắt nhìn chằm chằm Blake tràn đầy tình yêu tuyệt vọng, ghé người muốn hôn ông: "Em không phải con nít, em muốn kiểu tình yêu đó --"
"Con điên rồi!" Blake không chịu nổi hành vi kỳ quặc của Esther, vung tay đẩy cô ta ra, sắc mặt khó coi mắng: "Xem ra Kate nói đúng, con quả nhiên là đồ điên!" Nói xong, ông kéo chăn xoay người muốn đứng dậy nhưng không nhìn thấy ánh mắt Esther trên giường trong nháy mắt trở nên u ám.
"Xoẹt --"
Ngay sau đó, trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng lưỡi dao sắc bén cắt qua da thịt, thân hình Blake cứng đờ, cúi đầu nhìn thấy một đoạn lưỡi dao lóe sáng màu bạc dính máu xuyên qua eo mình, cổ họng không kịp phát ra tiếng động, ôm vết thương loạng choạng ngã xuống.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Uyển Vĩnh Kim
Beta: Jully
Check: Phoebe