Liliane liếc nhanh xuống nửa hộp sọ đen ngòm trên mặt đất. Là một người sống sót giữa bầy zombie, cô có thể dễ dàng phân biệt được đây có phải là hộp sọ của người bị nhiễm bệnh hay không.
Cô cắn môi, vẻ mặt hối lỗi: "Chủ nhân của hộp sọ này là một người đàn ông bị zombie cắn cách đây nửa tháng. Anh ấy không muốn biến thành zombie nên đã tự sát. Tôi... đã lấy đầu của anh ấy."
Liliane nói ngắn gọn, bởi vì lúc này càng nói chỉ càng sai.
Tất nhiên, lời giải thích của cô không thể xua tan hoàn toàn nghi ngờ của Rick và những người khác. Nhưng câu nói tiếp theo của cô đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người:
"Anh trai tôi đã trở thành như vậy rồi, tôi không thể ích kỷ thêm nữa... Không biết thi thể của anh ấy có còn tác dụng gì không? Nếu có thể điều chế ra thuốc kháng virus zombie thì tốt biết mấy."
Nghĩ đến khả năng này, đám người không khỏi dâng lên hy vọng. Họ tạm thời chấp nhận Liliane và đưa cô trở về căn cứ, một nhà tù kiên cố.
Thi thể của Hans cũng được đưa về cùng.
Liliane đã sống ở đây được nửa tháng, làm quen với mọi người. Cô rất có năng lực, xử lý zombie rất nhanh nhẹn, tính cách cũng tốt, mọi người trong nhóm dần dần chấp nhận cô.
Rồi một ngày nọ, những người bạn đồng hành trở về từ bên ngoài mang đến một tin tức: Cách nhà tù không xa có một thị trấn nhỏ, nơi đó có một nhóm người sống sót.
Rick cho rằng với điều kiện hiện tại, họ không thể nghiên cứu thi thể của Hans, chỉ có thể tìm kiếm một căn cứ lớn hơn, nơi có thể có nhân viên nghiên cứu chuyên nghiệp. Vì vậy, anh dự định cử một nhóm người đến thị trấn đó để tìm kiếm sự hợp tác.
Nhưng trước khi họ kịp khởi hành, một người đồng đội mất tích trước đó đột nhiên trở về và nói: "Thị trấn đó trông có vẻ yên bình, mọi người sống chan hòa với nhau. Nhưng tôi đã phát hiện ra bí mật của Thống đốc, kẻ cầm quyền ở thị trấn đó."
"Hắn ta đang dùng thịt người sống để nuôi một con zombie, dường như là con gái của hắn ta."
Liliane, người đang ngồi cạnh đống lửa ngủ gật, chợt tỉnh giấc, tia sáng lóe lên trong mắt: "Phải chăng con gái hắn ta giống Hans, vẫn còn ý thức của chính mình?"
Người đồng đội lạnh lùng đáp: "Không, theo tôi thấy thì nó không khác gì zombie bình thường."
"Vẫn nên đến đó xem sao."
"Tên Thống đốc đó chắc chắn không phải là người tốt."
Rick và những người khác đang tranh cãi kịch liệt, Liliane dường như không nghe thấy gì, từ từ ngồi xuống, dựa vào bức tường lạnh lẽo, cúi đầu im lặng, bóng tối che khuất biểu cảm trên khuôn mặt.
Kết quả là họ còn chưa kịp bàn bạc đối sách thì người của thị trấn đã bắt giữ hai người trong nhóm Rick khi họ ra ngoài tìm kiếm thức ăn. Nhóm Rick vì muốn giải cứu đồng đội đã lẻn vào thị trấn, kết quả là xảy ra xung đột trong quá trình giải cứu.
Sau đó, hai bên đàm phán rơi vào bế tắc. Rick phát hiện ra Thống đốc có ý định chiếm lấy nhà tù, trong lúc chạy trốn anh ta đã gϊếŧ chết con gái zombie mà Thống đốc dày công nuôi dưỡng.
Thống đốc nổi điên, vừa lúc nhóm Rick trốn thoát trở về nhà tù thì đã dẫn người đến tấn công.
Nhóm Rick dựa vào pháo đài của nhà tù, vất vả lắm mới đẩy lùi được cuộc tấn công của Thống đốc.
Tất cả mọi người đều may mắn sống sót nhưng khi họ hoàn hồn lại thì phát hiện ra Liliane đã biến mất từ lúc nào.
"Liliane?!" Trong khi Rick và những người khác đang lo lắng cho sự biến mất của Liliane, thì họ không biết rằng...
"Bằng! Bằng! Bằng!" Tiếng súng vang lên liên tục trên vùng đất hoang. Do hành động thất bại, các thành viên bất mãn với việc Thống đốc bắt họ gϊếŧ người thay vì gϊếŧ zombie, Thống đốc tàn nhẫn gϊếŧ chết tất cả bọn họ.
Thống đốc - Philip, vốn là một người đàn ông đẹp trai, nho nhã, giờ đây khuôn mặt méo mó, dữ tợn, nhìn chằm chằm vào thi thể của những người đồng đội vừa bị hắn ta gϊếŧ chết: "Lũ vô dụng!"
Ngọn lửa căm hận nhóm Rick bùng cháy dữ dội trong lòng hắn ta, cơn giận không có chỗ để trút.
Nhưng ngay lúc này, một tràng pháo tay giòn giã vang lên sau lưng hắn:
"Bốp, bốp."
Philip giật mình quay đầu lại, giơ súng lên bắn nhưng súng chỉ phát ra tiếng "cạch", hắn ta nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước mặt, thong thả bước tới, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ: "Ngài là Thống đốc? Nghe danh đã lâu."
Philip cất súng, vẻ mặt u ám: "Cô là ai?" Hắn ta không biết cô đã lẻn vào thùng xe tải của bọn hắn từ lúc nào.
"Tôi tên là Liliane," người phụ nữ tiến đến trước mặt hắn, cười đầy ẩn ý: "Nghe nói trước đây ngài đã nuôi nấng con gái bị biến thành zombie của mình?"
Lông mày Philip hơi nhíu lại nhưng chưa kịp lên tiếng thì Liliane đã nói tiếp: "Hãy để tôi nói cho ngài biết một bí mật."
Cô ta chậm rãi ghé sát tai Philip, người đàn ông vẫn bất động, không chút biểu cảm, chỉ có bàn tay buông thõng bên hông âm thầm siết chặt, chờ đợi thời cơ để tung đòn kết liễu.
"Zombie có thể khôi phục lại lý trí. Ý nghĩ ban đầu của ngài không sai."
Giọng nói dịu dàng phả vào tai, trong mắt người đàn ông lóe lên tia khó tin.
Lần này hắn ta cuối cùng cũng nhìn thẳng vào người phụ nữ: "Sao cô biết được?!"
Liliane cười rạng rỡ: "Bởi vì người yêu của tôi, mặc dù đã trở thành zombie nhưng vẫn còn sót lại chút lý trí."
"Tôi cũng giống như ngài, cẩn thận nuôi dưỡng anh ấy, anh ấy sẽ không làm hại tôi, và đã dần dần nhận ra tôi, chỉ tiếc là..."
Lời nói xoay chuyển, giọng điệu người phụ nữ lạnh như băng, đôi mắt lộ ra sự căm hận.
"Nếu không phải Rick "ra tay nghĩa hiệp", thì giờ này tôi đã được đoàn tụ với chồng rồi."
Lời nói đầy mỉa mai, khuôn mặt xinh đẹp méo mó như ác quỷ.
Philip nhìn chằm chằm vào cô, nghĩ đến đứa con gái yêu quý đã chết thảm của mình, vốn dĩ có cơ hội hồi phục bình thường, tất cả là do...
Hắn ta đột nhiên cười lớn, chìa tay về phía người phụ nữ: "Tôi nghĩ chúng ta có chung kẻ thù, phải không?"
"Hừ." Người phụ nữ cười khẽ, đưa tay nắm lấy tay hắn ta. Như thể một liên minh nào đó đã được thiết lập.
Ánh mắt hai người chạm nhau, đều nhìn ra được sự điên cuồng, tàn nhẫn trong mắt đối phương, và cả một chút thưởng thức khó nhận biết.
... Là cùng một loại người.
Liliane cụp mi xuống, che giấu cảm xúc sâu thẳm trong mắt.
Chỉ là kẻ thù của cô, không phải là Rick.
Sau đó, Liliane hợp tác với Thống đốc, dần dần có đội ngũ của riêng mình. Và nhiều lần giao tranh với nhóm Rick, hai bên trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Vào một lần nọ, Liliane đã giăng bẫy, khiến hai nhóm của Rick và Philip gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, còn cô thì lặng lẽ rời đi, tìm cơ hội trà trộn vào một căn cứ lớn.
"Hans, đợi em."
Hộp sọ trắng bệch ngâm trong dung dịch formalin được đặt trong một chiếc lọ thủy tinh, Liliane ôm chặt nó vào lòng, hôn lên đó, coi nó như báu vật.
Căn cứ này là căn cứ lớn nhất mà chính phủ loài người xây dựng cho đến nay, có hàng trăm nghìn người, vô số đội tìm kiếm, chịu trách nhiệm ra ngoài tiêu diệt zombie, thu thập vật tư và có cả một nhóm nghiên cứu khoa học chuyên nghiệp.
Liliane chủ động hiến tặng bộ não zombie "có thể kiểm soát cơn thèm ăn" đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của cấp trên.
Và Liliane, với vẻ đẹp và thủ đoạn hơn người, đã bám lấy một người đàn ông cấp cao, tên là Bruce.
Ban đầu, Liliane im lặng, như con rắn ẩn mình trong bóng tối, âm thầm nắm bắt tình hình của toàn bộ căn cứ.
Nơi nào có nhiều người, nơi đó có nhiều chuyện thị phi, căn cứ này trên thực tế không hề yên bình. Vì quyền lực, vì vật chất, các nhóm người liên tục xảy ra mâu thuẫn, nhắm vào vị trí lãnh đạo.
Nắm bắt thời cơ, Liliane lợi dụng sự yêu thích và tin tưởng của Bruce dành cho mình, âm thầm kɧıêυ ҡɧí©ɧ, gieo rắc bất hòa, kích động tham vọng của Bruce, khiến anh ta gϊếŧ chết người lãnh đạo và thay thế vị trí đó.
Sau đó, lợi dụng lòng chiếm hữu và ham muốn quyền lực của anh ta, hãm hại bạn bè bên cạnh, khiến anh ta dần dần ra tay với những người bạn cũ. Sau đó, cô lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ các nhóm khác đánh nhau, khiến cả căn cứ trở nên hỗn loạn.
"Liliane, anh yêu em, anh sẵn sàng dâng hiến tất cả cho em." Trên giường, Bruce thì thầm bên tai Liliane, ánh mắt si mê, điên cuồng quấn lấy cô. Liliane uốn éo cơ thể như con rắn trắng, đáp lại bằng tiếng cười khẽ: "Thật sao, Bruce, em rất vui."
Mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt kia như đáy sông băng giá ngàn năm, sâu không thấy đáy.
Không chỉ vậy, Liliane còn lợi dụng thân phận người yêu của Bruce để vào phòng thí nghiệm, luôn giám sát tiến độ của quá trình thí nghiệm.
Bộ não của Hans đã bị chia nhỏ để phục vụ cho các thí nghiệm khác nhau, chỉ còn lại chiếc hộp sọ trống rỗng được đặt trong một chiếc lọ thủy tinh để bảo quản. Mỗi lần đi ngang qua, Liliane đều nhìn nó và khắc thêm một dấu gạch ngang trong lòng.
Một ngày, lại một ngày...
Ba năm sau, phòng thí nghiệm quy tụ những nhà khoa học hàng đầu đã chiết xuất được một chất nào đó từ não của Hans, nghiên cứu ra loại thuốc có thể khôi phục lý trí cho zombie.
"Nhân loại được cứu rồi!" Các nhà nghiên cứu xúc động bật khóc, ôm chầm lấy nhau, ống nghiệm nhỏ bé kia mang theo hy vọng cuối cùng của nhân loại.
"Tốt quá rồi." Liliane cũng cười, nụ cười chân thành từ tận đáy lòng.
Tin tức tốt lành này nhanh chóng lan truyền khắp căn cứ, Hank tuyên bố sẽ tổ chức một bữa tiệc mừng công long trọng.
Quảng trường đông nghịt người, mọi người ca hát, nhảy múa, hò reo, nước mắt lưng tròng.
Đột nhiên, mặt đất rung chuyển, phòng thí nghiệm phát nổ liên tiếp, khói đen bốc lên cuồn cuộn!
"Không -"
Bruce lao về phía phòng thí nghiệm được bảo vệ nghiêm ngặt, khi cánh cửa cuối cùng mở ra, cảnh tượng bên trong khiến tất cả mọi người chết lặng.
Tất cả các nhà nghiên cứu đều nằm gục trong vũng máu, máy tính, thiết bị, giấy tờ ghi lại tất cả dữ liệu đều chìm trong biển lửa, chớp mắt hóa thành tro bụi.
Nhiệt độ cao ập đến như muốn thiêu rụi con người, trong ngọn lửa màu da cam, một bóng dáng quen thuộc đứng sừng sững ở giữa, trên tay cầm hy vọng cuối cùng của nhân loại - một ống nghiệm màu xanh lá cây.
"Liliane!" Mọi người đều không thể tin vào mắt mình, mắt muốn nứt ra: "Cô đang làm gì vậy! Cô có biết hành động của mình sẽ hủy diệt nhân loại hay không!"
"Thì sao chứ," sức nóng dần dần làm tan chảy khuôn mặt xinh đẹp kia, da thịt cháy xèo bốc ra mùi khét lẹt, cơ thể Liliane như biến thành quả cầu lửa, nhưng dường như cô không cảm thấy đau đớn, trong biển lửa, khuôn mặt méo mó, nụ cười điên cuồng: "Người yêu của tôi đã chết rồi, cho dù có nghiên cứu ra huyết thanh cũng không thể khiến anh ấy sống lại. Vậy thì sự sống chết của thế giới này có liên quan gì đến tôi?"
"Người tôi yêu không còn nữa, tôi muốn cả thế giới này chôn cùng anh ấy!"
Vụ nổ dữ dội hòa quyện với lời nguyền rủa thê lương của người phụ nữ, biến cả phòng thí nghiệm thành tro bụi.
Những người bị sóng xung kích hất văng ra ngoài, đầu óc choáng váng, máu me be bét, bò dậy một cách khó khăn, trong lòng tràn ngập nỗi kinh hoàng và tuyệt vọng. Người phụ nữ đó thật sự là ác quỷ, đã phá hủy hy vọng cuối cùng của loài người.
Nhưng bi kịch vẫn chưa kết thúc.
Cùng lúc đó, dường như có tiếng la hét kinh hãi vọng lại từ đằng xa.
"Zombie phá tường thành rồi! Chạy mau!"
Rất nhiều người đã mất đi người thân, sống một cách tê liệt hoặc căm ghét trong thế giới tàn khốc này. Liliane đã liên kết với bọn họ, theo kế hoạch, vào lúc này, bọn họ đã mở ra con đường bí mật, thả hàng triệu zombie đang tập trung bên ngoài thành phố vào trong.
Pháo đài vốn là nơi an toàn nhất của những người sống sót, trong nháy mắt biến thành địa ngục.
Rất ít người may mắn trốn thoát nhưng bên ngoài cơ bản đã là lãnh địa của zombie, lại thiếu thốn vật chất, sinh tồn vô cùng khó khăn. Nhân loại, dần dần bước đến bờ vực diệt vong.
Tuy nhiên, tất cả những điều này đều không liên quan gì đến Liliane nữa.
...
"A~ há~" Hách Manh mở mắt ra, uể oải duỗi lưng, vội vàng rửa mặt rồi đến trường.
Gặp Lê Lạc ở ngã tư đã hẹn trước, vừa ăn bánh mì và sữa mà đối phương đặc biệt mang đến cho mình, Hách Manh vừa lẩm bẩm: "A Lạc, tớ hỏi cậu một câu nhé."
"Gì thế?" Lê Lạc hỏi.
Hách Manh nói: "Gần đây không phải xuất hiện rất nhiều tiểu thuyết xuyên không sao. Tớ muốn hỏi, nếu là cậu, trong mơ có thể xuyên đến thế giới khác, tỉnh lại thì trở về hiện thực. Vậy trong mơ, cậu sẽ làm gì?"
Lê Lạc nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói: "Vì đã thay thế nguyên chủ, vậy chắc mình cũng sẽ cố gắng trở thành chính cô ấy, tiếp tục cuộc sống của cô ấy."
"Hừ." Hách Manh ngừng một chút, khóe miệng từ từ cong lên, mỉm cười rạng rỡ: "Mình cũng đoán vậy."
Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa cô và Lê Lạc.
Người bạn tốt bụng, thay thế thân phận của người khác đồng thời cũng gánh vác trách nhiệm; nhưng đối với cô, một người ích kỷ và lạnh lùng, thì thế giới trong mơ chỉ là một trò chơi mà thôi.
Lúc này, Lê Lạc hỏi ngược lại: "Còn cậu thì sao?"
Mắt Hách Manh cong cong như hai vầng trăng khuyết, lúm đồng tiền bên má chợt hiện: "Tớ á? Tớ cảm thấy, làm người thì vui vẻ là được rồi."
Không giống như ở hiện thực bị ràng buộc bởi đạo đức và quy tắc, trong mơ, mặt tối không muốn người khác biết được phóng đại vô hạn, có thể tùy ý hành động, làm theo ý mình.
Đã là trò chơi thì sao không để bản thân vui vẻ một chút?
Lúc đó Hách Manh đã nghĩ như vậy sao cũng được. Cô không ngờ rằng trong tương lai không xa, cả thế giới sẽ bị đảo lộn.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Uyển Vĩnh Kim
Beta: Jully
Check: Phoebe