Phòng Bếp Là Cánh Cửa Không Gian

Chương 26: Giao dịch thành công

Chưởng quỹ cùng tiểu nhị đưa hai chậu nước vào. Đào Ẩn tiến lên, đổ bớt nước trong một chiếc thau đồng, vừa làm vừa nói: “Bột giặt này dùng dựa trên số lượng quần áo cần giặt, một chiếc khăn nhỏ như vậy chỉ cần một ít nước và một ít bột giặt là đủ.”

Nói xong hắn thị phạm bằng cách lấy một ít bột giặt cho vào nước sau đó khuấy lên.

Chỉ trong chốc lát, bột giặt tan biến, nước bị hòa thành màu trắng sữa, sau đó sùi bọt lên.

Ba cặp mắt nhìn chằm chằm hiệu ứng vừa xảy ra, không thể tin được lớp bột mịn bé tí đó lại có thể tạo ra cả thau bọt trắng tuyệt đẹp thế này.

Lúc Đào Ẩn ném khăn tay vào thau nước, thiếu niên la lớn: “Ấy đừng phá hư cảnh đẹp.”

Đào Ẩn bật cười, nói: “Nếu không nhanh giặt đồ lớp bọt sẽ biến mất.”

Thiếu niên nghe vậy chỉ đành để Đào ẩn làm.

Đào Ẩn nhẹ tay chà xát khăn tay với nước xà bông, chẳng mấy chốc chiếc khăn tay đã được giặt sạch như ban đầu. Sau khi gặt qua xà bông, Đào Ẩn chuyển qua thau nước sạch còn lại xả sạch xà bông trên khăn tay, tiếp đó lấy ra ống trúc có chứa nước xả vải.

Thiếu niên đang quan sát hắn làm việc, nuốt nước bọt nhìn chăm chú khăn tay màu trắng của mình, lúc này trông nó còn sạch hơn ban đầu khi chưa dính chất bẩn, thậm chí có hơi phát sáng.

“Cái này tốt quá!” Thiếu niên nhịn không được cảm thán.

Đào Ẩn mỉm cười nói thêm: “Sau khi giặt xong, có thể đem phơi nắng như bình thường. Nhưng muốn khăn tay có mùi hương độc đáo cần thêm một bước nữa là ngâm với nước hương.”

Hắn không muốn gọi nước xả vải, cái tên đó nghe không sang, trong khi sản phẩm nước xả vải là đồ tốt, nên phải được gọi với cái tên cao quý hơn.

Nghe thấy nước hương, ba người còn lại đều chờ mong.

Khi Đào Ẩn kéo nắp ống trúc xuống, mùi hương thơm ngát bay khắp phòng, mùi ban đầu có hơi nồng, nhưng sau khi tản ra lại rất thơm, vấn vương trong không khí mãi không dứt.

“Thơm quá!”

Cả ba người không nhịn được đồng thanh lên tiếng.

Đào Ẩn nhờ quản gia đổ nước, lấy thêm một phần nước sạch thật ít vừa với chiếc khăn, sau đó cho một ít nước hương vào khuấy đều lên, cho khăn tay vào ngâm.

Nước có màu xanh nhàn nhạt rất đặc biệt, lúc cho khăn trắng vào thiếu niên hơi lo lắng.

“Nước có màu xanh như này, liệu có nhiễm lên vải trắng không?” Màu xanh kia nhìn rất đẹp, nhưng hắn không muốn khăn tay biến thành màu xanh.

Đào Ẩn lắc đầu: “Nước này không làm thay đổi màu sắc của bất kỳ loại vải nào, ngài cứ yên tâm, chờ một tuần trà sau sẽ rõ.”

Trong lúc chờ đợi nước xả vải ngấm đều vào khăn tay, thiếu niên kéo Đào Ẩn nói chuyện.

“Tiểu đệ là Ưng Thanh, đến từ kinh thành, chủ nhân của cửa hàng châu báu Vĩnh Hưng, xin hỏi quý danh của đại ca?”

Đào Ẩn trịnh trọng đáp lời: “Tại hạ là Đào Ẩn, người làng Thu Thủy.”

Ưng Thanh chăm chú quan sát thái độ của Đào Ẩn, mỗi lần giao thiệp với kẻ khác, nếu hắn nhắc tới xuất thân đến từ kinh thành của mình, đều thấy bọn họ xum xoe đon đả muốn làm quen, nhưng Đào Ẩn lại khác, rất bình tĩnh, như thể bản thân Ưng Thanh cũng chỉ là một người ở làng Thu Thủy, không có gì sang quý cần bám víu.

Ưng Thanh thích tính cách này, càng muốn giao lưu hơn: “Xà bông và nước thơm này là do Ẩn đại ca làm ra sao?”

Đào Ẩn gật đầu: “Đây là công thức do sư phụ của tại hạ nghĩ ra, đồ vật cũng là do ông ấy làm, gửi qua nhờ tại hạ bán ra ngoài kiếm chút thu nhập.”

Hai người nói chuyện qua lại vài câu, thời gian một tuần trà đã qua. Sau khi cho người đi phơi khô khăn tay, Ưng Thanh bắt đầu bàn giá.

“Nếu Ẩn đại ca có thể bán độc quyền cho cửa hàng Vĩnh Hưng, mỗi ống bộc giặc ta sẽ mua một đồng vàng, còn ống nước hương là 2 đồng vàng. Ẩn đại ca thấy giá này thế nào?”

Số tiền này vượt qua mức giá Đào Ẩn mong muốn ban đầu, nhưng hắn còn muốn thêm một điều kiện: “Tại hạ sẽ bán độc quyền cho Vĩnh Hưng, nếu ngài đảm bảo giữ bí mật danh tính người bán.”

Ưng Thanh rất ưng ý yêu cầu này: “Chuyện này là đương nhiên.”

Sau khi thỏa thuận xong, Đào Ẩn cầm tiền không vội về lượn một vòng cửa tiệm, mua hai trâm cài tinh xảo cùng một chiếc vòng tay bằng ngọc, sau đó mua thêm một chút đồ ăn nhét vào giỏ đồ mới quay về làng.

Lúc Đào Ẩn rời khỏi cửa tiệm Vĩnh Hưng, Ưng Thanh liền sai người đi điều tra về hắn, sau đó cấp tốc cùng thuộc hạ mang theo bột giặt và nước hương về kinh thành, loại hàng độc đáo như thế này chỉ có thể tiêu thụ ở nơi phồn hoa, chứ trong chốn quận huyện bé nhỏ thế này bán chẳng được bao nhiêu.