Trọng Sinh Thành Đệ Nhất Đạo Lữ Tiên Giới

Chương 7

Lạc Tiêu Nhiên không khỏi nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, chẳng lẽ thái độ của hắn khiến Giản đại lão gia nảy sinh ý khác, cố tình làm khó Giản Ninh, không cho y đi học?

Trên đời này có ba giới chín châu, chúng sinh hàng triệu, có người trông giống nhau cũng là việc rất bình thường.

Thân thế Giản Ninh khổ cực, vốn đã khó khăn trong Giản gia, lại chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, nếu vì vậy mà bị liên lụy thì đúng là tai họa từ trên trời rơi xuống.

Hiếm khi lòng Lạc Tiêu Nhiên lại nảy sinh một chút áy náy.

Hắn đứng dậy, phủi áo rồi ngự kiếm bay về hướng tộc học.

Lạc Uyển Anh vốn chỉ định xin một câu nói của Lạc Tiêu Nhiên rồi mang về tộc học Giản gia giúp đỡ Giản Ninh.

Không ngờ Lạc Tiêu Nhiên lại đích thân đến tộc học Giản gia, vì vậy nàng ấy đành phải cưỡi kiếm theo sau.

Chẳng mấy chốc Lạc Tiêu Nhiên đã đến trước cổng tộc học.

Hắn thu hồi Phi Tuyết rồi bước vào cổng lớn, đi về phía phòng ghi chép. Vừa vào trong đã có vài quản sự tu sĩ đứng dậy đón tiếp.

“Lạc tôn trưởng đến đây, thật là giúp cho học xá thêm phần lộng lẫy.” Một quản sự lên tiếng nói: “Chỉ là không biết tôn trưởng đến đây là có chuyện gì?”

“Ta muốn hỏi một chút, muốn vào tộc học Giản gia có quy định gì không?” Lạc Tiêu Nhiên lên tiếng hỏi.

“Cái này…” Quản sự không hiểu vì sao Lạc Tiêu Nhiên lại hỏi những chuyện này đột ngột như thế, vì vậy đáp: “Không có quy định đặc biệt nào cả, chỉ cần là con cháu Giản gia thì có thể vào học, nếu là đệ tử nhà khác mà có người giới thiệu thì cũng có thể dự thính.”

Lạc Tiêu Nhiên nghe vậy, nhướng mày hỏi tiếp: “Vậy ta xin hỏi, Giản Ninh và đệ đệ y cũng là con cháu Giản gia, sao lại không được vào tộc học?”

“Cái này…” Khi mấy quản sự nghe đến Giản Ninh thì trong lòng đã cảm thấy chột dạ.

Vừa rồi Giản Ninh suýt nữa đã gây rối ở đây nên đương nhiên là bọn họ nhớ rõ. Để giải quyết vấn đề này, bọn họ đã cử người đi hỏi ý kiến gia chủ, nhận được câu trả lời là vấn đề này tạm thời chưa giải quyết và sẽ thảo luận sau.

Bọn họ vất vả lắm mới đuổi được Giản Ninh đi, không ngờ lại bị Nguyên Anh lão tổ Lạc gia hỏi tội.

Quản sự làm ra vẻ khó khăn, trong lòng lại nghĩ nghe nói Giản Ninh chỉ là một con hoang mà lô đỉnh sinh ra, không biết tại sao lại may mắn đến vậy, có thể được Lăng Thiên kiếm tôn ra mặt giải thích giúp.

Tuy nhiên ông ta là người khôn khéo, vì vậy nhanh chóng nói: “Lạc tôn trưởng nói đúng, chỉ cần là con cháu Giản gia thì đều có thể đến học. Chỉ là vào tộc học cần vài thủ tục, chắc là người làm thủ tục quá nghiêm khắc nên làm mất thời gian. Ta sẽ yêu cầu bọn họ đơn giản hóa thủ tục.”

Ông ta nói xong cũng cúi chào Lạc Tiêu Nhiên: “Lạc tôn trưởng hãy ngồi chờ một lát, thủ tục sẽ được làm xong nhanh thôi.”

Sau khi Lạc Tiêu Nhiên ngồi xuống, hắn cử một người đến chỗ Giản đại lão gia giải thích rõ ràng tình huống.

Giản đại lão gia nghe thấy Lạc Tiêu Nhiên đích thân đến thì không khỏi toát mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

Rõ ràng hôm qua ông ta thấy Lạc Tiêu Nhiên lạnh nhạt với Giản Ninh, sao hôm nay lại đích thân ra mặt xin giúp rồi?

Ông ta lại nghĩ đến việc trước đó Lạc Tiêu Nhiên cũng đã đề nghị gọi Giản Ninh trở về Giản gia, không khỏi nghi ngờ khả năng phán đoán của mình.

Chẳng lẽ hôm qua thật sự là ông ta nhìn nhầm?

Quả nhiên không thể dùng tư duy thông thường mà suy đoán ý muốn của Nguyên Anh lão tổ được!

Giản đại lão gia vừa vội vã đến tộc học vừa cử vài người hầu đến chỗ ở của Giản Ninh và Giản An.

Lại nói về Giản Ninh… Vừa rồi bị các quản sự của tộc học liên tục đùn đẩy, y đã biết chắc chắn việc học của mình đã gặp trắc trở.

Quản sự và hộ vệ trong tộc học đều có tu vi từ Trúc Cơ trở lên, đương nhiên y không thể đối đầu trực diện. Còn đối với Giản đại lão gia… Tu sĩ Kim Đan còn mạnh hơn, đương nhiên không thể đấu nổi rồi.

Bản thân y thì không sao, bởi vì y vẫn đang luyện công nhưng Giản An còn đang chờ trong viện, không biết phải nói với cậu thế nào đây? Sau này lại đi đường tắt nào để cậu vào học đây? Đây đều là những chuyện rắc rối mà.

Giản Ninh nghĩ vậy cũng lề mề trở về khách viện của mình, y vừa vào trong đã thấy vài người hầu và Giản An đứng trong sân.

Y hơi ngẩn người, chưa kịp phản ứng đã nghe Giản An nói: “Ca! Tộc học đã cử người đến đón chúng ta, vẫn luôn chờ ca ở đây, sao bây giờ ca mới về?”

Giản Ninh há hốc miệng, không biết vì chuyện gì mà lại xoay chuyển đột ngột như vậy, có phải Giản đại lão gia cắn rứt lương tâm nên viết thư giúp họ không?

Y và Giản An được đưa đến phòng ghi chép, lúc này Giản đại lão gia và Lạc Tiêu Nhiên đang ngồi trong đó.

Giản Ninh: “...”

Y không biết tại sao Lạc Tiêu Nhiên lại ở đây, chẳng phải Nguyên Anh lão tổ đều rất bận rộn và kiêu ngạo sao?

Hôm nay Lạc Tiêu Nhiên mặc áo bào tay rộng màu đen, khí thế giảm đi nhiều so với lần gặp ở ngoại thành.

Thế nhưng hắn vẫn là Nguyên Anh lão tổ, toàn thân đều có khí chất không giận mà uy, chỉ cần ngồi yên ở đó cũng có thể thấy mọi người trong phòng đều xoay quanh hắn.

Trong lòng Giản Ninh nghĩ đến bốn chữ “tiên phong đạo cốt”, y nuốt nước bọt, vô thức cảm thấy căng thẳng. Y lén ngẩng đầu lên, ánh mắt cũng chạm phải ánh mắt của Lạc Tiêu Nhiên.

Lạc Tiêu Nhiên có đôi mắt như chim phượng rất sắc bén, ánh mắt dừng trên mặt Giản Ninh mang theo vẻ thăm dò.

Tuy nhiên lần này ánh mắt lại dịu dàng hơn nhiều so với hôm qua. Giản Ninh bắt đầu suy nghĩ liệu hôm nay mình có làm gì khiến đối phương hài lòng không.

Suy nghĩ một lúc mà vẫn không có kết quả nên Giản Ninh đành từ bỏ. Y nhanh chóng rời mắt, phát hiện bên cạnh có người nháy mắt với mình, chính là Lạc Uyển Anh.

Giản Ninh chợt hiểu ra, vừa rồi Lạc Uyển Anh nói sẽ nghĩ cách giúp y, y cứ tưởng nàng ấy chỉ nói đùa. Không ngờ cách của nàng ấy lại là đưa Nguyên Anh lão tổ Lạc Tiêu Nhiên đến đây.

Không thể không nói là cách này thật sự rất hiệu quả!

Trong lòng Giản Ninh cảm kích với Lạc Uyển Anh, gật đầu cười với nàng ấy để bày tỏ lòng biết ơn.

Lạc Uyển Anh hơi đỏ mặt, lúc này ở ghế trên phát ra hai tiếng ho khan.

Quay lại nhìn thì là Lạc Tiêu Nhiên đang nhìn bọn họ, ánh mắt có hơi khó hiểu.

Giản Ninh rùng mình nhanh chóng đứng nghiêm.

Lúc này Giản đại lão gia mới lên tiếng, mặt đầy nụ cười nói: “Giản Ninh, Giản An, từ hôm nay trở đi, các ngươi có thể vào học ở tộc học.”

Giản Ninh chợt nổi da gà vì thái độ thay đổi đột ngột của Giản đại lão gia.

Thế nhưng y đã đạt được mục đích, đương nhiên sẽ không nhắc lại những chuyện không vui trước đó với Giản đại lão gia.

“Vâng, cảm ơn gia chủ.” Y kéo Giản An bước lên một bước cảm ơn.

Giản đại lão gia gật đầu, lại nói với các quản sự bên cạnh: “Lần này vẫn là các ngươi làm việc quá nghiêm khắc mới khiến cho Lạc tôn chủ hiểu lầm. Sau này mọi thủ tục nhập học của con cháu Giản gia phải được đơn giản hóa, không thể xảy ra tình trạng như hôm nay nữa.”

“Vâng! Đều là lỗi của chúng ta.” Các quản sự tiến lên một bước nhận lỗi.

Lúc này Lạc Uyển Anh lại nói: “Còn có cái tên Giản Tư Tề nữa, hắn ta cố ý gây sự mấy lần rồi.”

Gân xanh trên trán Giản đại lão gia nổi lên, liếc Lạc Tiêu Nhiên rồi quát lớn: “Đi! Gọi tên kia đến đây, lại gọi lão tứ đến!”

Không lâu sau, Giản Tư Tề và Giản tứ lão gia đã cùng đến phòng ghi chép.

Giản Tư Tề đứng giữa phòng không dám nhúc nhích. Giản đại lão gia mắng một trận khiến Giản Tư Tề không dám ngẩng đầu lên.

Sau khi Giản đại lão gia mắng xong, Lạc Tiêu Nhiên mới lên tiếng: “Giản Tư Tề còn trẻ, tâm tính không ổn định, chuyện này cần phải dẫn dắt và sửa đổi mới có cơ hội thay đổi tốt hơn, sau này cũng lấy đó làm gương. Thế gia tu tiên nên lấy bản thân làm gương, làm gương cho hậu bối nhà mình, không thể hành động không đúng mực để bọn tiểu bối học theo.”

Rõ ràng lời này chỉ trích Giản tứ lão gia không biết dạy con khiến ông ta toát mồ hôi lạnh.

Đối mặt với Nguyên Anh lão tổ, đương nhiên Giản tứ lão gia không dám phản bác, chỉ có thể gật đầu đồng ý, cảm kích sự dạy bảo của Nguyên Anh lão tổ.

Giản đại lão gia nhíu mày thở dài, đuổi hai cha con ra khỏi phòng ghi chép. Sau đó lại nói với Lạc Tiêu Nhiên: “Lạc tôn trưởng thấy thế nào, chuyện Giản Ninh vào học cũng đã được giải quyết ổn thỏa rồi.”

Lạc Tiêu Nhiên gật đầu xem như chấp nhận cách xử lý của Giản đại lão gia, chỉ là khi Giản Ninh vừa thở phào, hắn lại đột nhiên đứng dậy bước nhanh đến trước mặt Giản An.

Giản Ninh nín thở ngẩng đầu nhìn Lạc Tiêu Nhiên, không biết đối phương lại định làm gì…

Chỉ thấy Lạc Tiêu Nhiên cúi người, một tay nhẹ nhàng đặt lên bụng nhỏ của Giản An, một lát sau mới rút tay lại và nói: “Song linh căn Hỏa Mộc, tư chất thuần khiết, tuy linh căn không phải rất mạnh nhưng rất cân bằng, là một hạt giống tốt để luyện đan.”

Giản đại lão gia nghe vậy lộ vẻ vui mừng, song linh căn Hỏa Mộc không ít nhưng tư chất thuần khiết lại không nhiều, hơn nữa thích hợp luyện đan thì càng hiếm hơn.

Mỗi tu sĩ trong quá trình tu luyện thăng cấp đều cần thuốc, do đó Luyện đan sư cũng rất quan trọng, các gia tộc đều rất coi trọng những hạt giống có năng lực luyện đan trong nhà mình.

Ông ta ngày càng coi trọng Giản An, cậu còn trẻ, tâm trí chưa trưởng thành, nếu được bồi dưỡng tốt thì chắc chắn sau này sẽ trở thành trợ lực khổng lồ cho Giản gia.

Trong lòng Giản Ninh cũng rất vui, y vô thức nở nụ cười.

Đệ đệ mình quả nhiên có tài năng xuất chúng, với tài năng như vậy, đi đâu cũng sẽ được chú trọng và bồi dưỡng, con đường tu luyện sau này cũng dễ dàng hơn.

Lạc Tiêu Nhiên lại tiếp tục đánh giá Giản Ninh, một lát sau hắn đứng dậy đứng trước mặt Giản Ninh, hỏi: “Dàn xếp thế nào rồi?”

“Mọi thứ đều ổn.” Giản Ninh cúi đầu đáp.

Lạc Tiêu Nhiên khẽ gật đầu, cũng không biết là có ý gì.

Sau đó hắn đưa tay đến khu vực đan điền của Giản Ninh…

Giản Ninh biết đây là muốn kiểm tra linh căn của mình lần nữa, mặc dù đã trải qua một lần nhưng vẫn hơi căng thẳng mà cắn môi dưới.

Lạc Tiêu Nhiên nhìn y, ánh mắt hơi lấp lánh. Lần này hắn kiểm tra rất nhanh, chỉ chạm nhẹ qua lớp áo rồi rút tay về.

“Luyện khí tầng ba rồi sao?” Hắn từ tốn nhướng mày hỏi.

“Đúng vậy, tối qua ta đã đột phá lên tầng ba.” Giản Ninh trả lời thành thật.

“Chỉ trong hai ngày đã đột phá thêm một tầng, sao tốc độ lại nhanh như vậy?” Lạc Tiêu Nhiên khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn Giản Ninh làm y cảm thấy lo lắng không yên.

Giản Ninh căng thẳng siết chặt nắm tay, điên cuồng suy nghĩ những lời biện hộ đã chuẩn bị từ trước.

“Thưa Lạc tôn trưởng, vì Giản gia không giống như trong làng, phía dưới có linh mạch bao quanh nên linh lực rất dồi dào.” Giản Ninh nói. Ý muốn nói là trước đây y không có điều kiện tốt như vậy, vậy nên tốc độ tu luyện mới chậm hơn...

Vẻ mặt Lạc Tiêu Nhiên thoải mái hơn một chút, nhìn y một lúc mới gật đầu nói: “Ngươi có tư chất rất tốt, hiện giờ đã vào tộc học Giản gia, sau này cần phải cố gắng nhiều hơn.”

Giản Ninh như trút được gánh nặng, đang chuẩn bị trả lời lại nghe Lạc Tiêu Nhiên nói tiếp: “Nếu đã đạt đến Luyện khí tầng ba, vậy thì ngày mai ngươi cũng tham gia lịch luyện cùng chúng ta đi.”

Giản Ninh ngơ ngác... Lịch luyện gì vậy?

Lúc này giọng nói trong trẻo của Lạc Uyển Anh mới vang lên bên cạnh: “Ngày mai Lạc tôn trưởng sẽ dẫn đệ tử cấp thấp của Lạc gia và Giản gia ra ngoài thành lịch luyện. Những tu sĩ Luyện khí tầng ba trở lên đều phải tham gia. Ngươi vừa mới đột phá tầng ba, cũng có đủ điều kiện tham gia lịch luyện rồi, có vui không?”

Vui không... vui không... vui không...

Giọng nói của Lạc Uyển Anh như tiếng ma quái quanh quẩn bên tai Giản Ninh.

Giản Ninh: “...”

Y có thể nói là rất không vui không?

“Giản Ninh! Còn không mau cảm ơn Lạc tôn trưởng.” Giản đại lão gia thấy Giản Ninh đứng im lìm một lúc lâu thì lên tiếng quát: “Lịch luyện lần này là do Lạc tôn trưởng dẫn đội, đi là đi vài tháng. Không phải ai cũng có cơ hội được gần gũi với Nguyên Anh lão tổ, được tổ tiên dạy bảo như vậy đâu.”

Đi vài tháng... Gần gũi...

Giản Ninh đột nhiên cảm thấy như bị nghẹt thở... Nếu bây giờ y nói mình không muốn đi thì liệu có bị Giản đại lão gia ám sát không nhỉ?