“Giản Tinh Di! Ngươi tu ma đạo, tội ác tày trời! Mau giao bí tịch ra đây, đền mạng đi!” Vị kiếm tu áo trắng trừng lớn đôi mắt phượng, vung kiếm chém tới.
Linh lực khổng lồ khiến vạt áo bay phần phật, ánh sáng linh lực rực rỡ càng tôn lên dung nhan tuấn mỹ như ngọc của hắn.
L*иg ngực Giản Tinh Di nhói đau, bị thanh phi kiếm đâm xuyên qua người, máu đỏ tươi phun ra dọc theo thân kiếm...
Đại thù đã báo, sống một mình cũng chẳng còn ý nghĩa gì, chết thì chết thôi...
Nghĩ đến đây, y khẽ cười, đầu ngón tay nhanh chóng kết thành một chuỗi pháp quyết, vận chuyển linh lực còn sót lại trong đan điền.
Một quần sáng màu tím lập tức phóng lên trời, ngọc giản trong tay y bị bóp nát thành vô số mảnh nhỏ.
Kiếm tu áo trắng bị tử quang đánh bật ra, phun ra một ngụm máu tươi, sợ hãi kêu lên một tiếng...
Những lời sau đó... cuối cùng Giản Tinh Di cũng không còn nghe thấy nữa...
Tám mươi năm sau...
Trong một căn nhà tranh lụp xụp ở ngoại ô Lăng Thủy thành, Giản Ninh đột ngột mở bừng mắt, ngồi bật dậy từ đống rơm rạ.
Lại là giấc mơ đó! Y xoa ngực, cơn đau bị một kiếm xuyên tim dường như vẫn còn lưu lại nơi đó.
Tên tiểu bạch kiểm gϊếŧ chết y cứ cách ba bữa nửa tháng lại xuất hiện trong mơ, đến mức dung mạo của hắn đã in sâu trong tâm trí Giản Ninh, khắc cốt ghi tâm.
Đột nhiên sắc mặt y bất giác đỏ ửng, đôi mắt dâng lên một tầng sương mù. Giản Ninh cố kìm nén hơi thở dồn dập, gọi Môi Cầu một tiếng, một đám sương đen đầy khí âm sát lập tức xuất hiện trong thức hải.
“Giúp ta!” Giản Ninh nói xong thì bắt đầu ngưng thần vận khí.
Đám sương đen tên Môi Cầu vặn vẹo, tản ra từng tia khí đen, bao bọc lấy Giản Ninh trong thức hải.
Sau một nén nhang, sương khen thu hồi, sắc mặt Giản Ninh rốt cuộc cũng khôi phục bình thường.
Y thở dài một hơi, ngồi dậy khỏi giường, lau giọt mồ hôi trên trán.
“Lần phát tác trước... là ba tháng trước.” Sương đen lên tiếng, giọng nói non nớt: “A Ninh, ngươi đã sắp trưởng thành, thể chất này... phát tác càng ngày càng thường xuyên!”
“Ta biết...” Giản Ninh cau mày, nhìn cơ thể mình với vẻ chán ghét.
Bên dưới lớp áo vải thô màu xám tro là bộ xương gầy gò và vòng eo thon nhỏ, giờ y đã mười sáu tuổi, nhưng chỉ cao bằng đứa trẻ mười bốn, trông còn gầy yếu hơn cả bạn bè cùng trang lứa.
Giản Ninh đưa tay sờ cằm, tuy làn da vì quanh năm phơi nắng mà hơi ngăm đen, nhưng cảm giác khi chạm vào lại rất mịn màng, một chút râu ria cũng không có... Tất cả đều nhắc nhở y rằng đây là cơ thể của một lô đỉnh.
Trong thế giới tu tiên, lấy linh lực làm trọng. Bởi vậy, những người có thể hấp thu và chuyển hóa linh lực đều có thể bước vào con đường tu tiên, trở thành tu sĩ, có địa vị cao hơn người thường rất nhiều.
Tuy nhiên, có một số người có thể chất đặc biệt, sau khi trưởng thành, mỗi tháng sẽ có một lần "tình triều" bộc phát, cần phải song tu với linh lực của người khác mới có thể kiềm chế được.
Nếu chỉ như vậy thì cũng thôi đi, nhưng vấn đề là những người song tu với họ có thể hấp thu linh lực tích trữ trong cơ thể họ, tu vi tăng tiến rất nhanh. Còn bản thân họ, phần lớn linh lực đều bị rút đi, tu vi bởi vậy mà khó có thể tiến thêm.
Chính vì vậy, mặc dù những người này có thể hấp thu và chuyển hóa linh lực, nhưng chỉ có thể quanh quẩn ở bậc thấp, trở thành vật sở hữu của các tu sĩ cấp cao.
Trong giới tu tiên, những người có thể chất như vậy được gọi là lô đỉnh.
Thật ra mà nói, thể chất lô đỉnh còn chẳng bằng người thường.
Nếu người phàm gặp thời đại thái bình thịnh trị, còn có thể sống một cuộc sống bình dị an nhàn.
Còn lô đỉnh, bởi vì thể chất đặc biệt nên vốn không có quyền lựa chọn.
Mặc dù cũng có đan dược có thể áp chế tình triều, nhưng nguyên liệu lại vô cùng quý hiếm, cho nên giá cả rất đắt đỏ.
Sau khi lô đỉnh trưởng thành, nếu không dựa vào tu sĩ, thì mỗi tháng đều phải dùng một viên, người thường vốn không gánh nổi. Cho dù là gia tộc có thể gánh nổi, nếu quanh năm suốt tháng để lô đỉnh ở nhà, cũng sẽ bị người ta chế giễu là đồ ăn hại, khiến họ cả đời không ngẩng mặt lên được.
Vì vậy nếu trong các thế gia tiên môn xuất hiện “lô đỉnh”, trường hợp tốt nhất là gả cho các tu sĩ cao cấp để liên hôn, vừa củng cố địa vị của gia tộc cha huynh, vừa được hưởng nhiều tài nguyên tu luyện hơn, sống lâu thêm trăm năm. Nếu “lô đỉnh” nữ sinh được con trai thì sau này cũng có chỗ dựa vững chắc.
Còn nếu là lô đỉnh sinh ra trong gia đình bình thường, sẽ bị tu sĩ mang đi, hoặc là dùng để làm quà tặng, lấy lòng người khác, hoặc là giữ lại để bản thân hưởng dụng. Đợi đến khi tàn tạ, sẽ bị ném vào Đọa Tiên lâu, trở thành món đồ chơi bị tu sĩ nuôi nhốt.
Giản Ninh – Con riêng của một nhánh Giản gia ở Nam Lăng, con của một lô đỉnh.
Nếu là con trai do lô đỉnh sinh ra trong các thế gia khác, có lẽ còn được đối xử tốt hơn, đứa con trai đó cũng có thể mang thân phận con vợ lẽ mà bước chân vào gia tộc.
Nhưng chính thê của phụ thân Giản Ninh là Điền thị lại là người hay ghen, mẫu thân của Giản Ninh – Tam nương tử lại là một lô đỉnh xuất thân nghèo hèn. Sau khi mang thai Giản Ninh, bà bị đuổi ra ngoại ô, sống cuộc sống cơ cực ở nông thôn, sinh đứa con thứ hai xong thì bị băng huyết mà chết.
Có điều cả đời Tam nương tử nhút nhát, nhưng đối với Giản Ninh lại là một mẫu thân yếu đuối nhưng mạnh mẽ.
Bà đã âm thầm làm một việc lớn, đó là giấu diếm thể chất lô đỉnh của Giản Ninh với Giản gia.
Chính vì vậy, hiện giờ Giản Ninh mới không bị Giản gia tùy tiện đưa cho tu sĩ nào đó, vẫn có thể sống như người bình thường ở nông thôn.
Nghĩ đến đây, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa rầm rầm.
“Vào đi.” Giản Ninh lên tiếng.
Một cậu bé cao chừng hai thước bưng một cái bát bước vào.
“Ca, ăn cháo đi.” Cậu bé đặt bát cháo trước mặt Giản Ninh, trong bát là một bát cháo đặc và vài miếng củ cải khô.
Cậu bé lại sờ soạng trong lòng, lấy ra một chiếc bánh bột ngô đưa đến trước mặt Giản Ninh: “Cái bánh này cho huynh nè, sáng nay Vương bà bà mới hấp đó, còn cho thêm đường trắng nữa, huynh ăn thử xem có ngọt không?”
“Đi, chúng ta ra sân ăn.” Giản Ninh xoa đầu Giản An, bưng bát cháo đi ra ngoài.
Trên bàn đá ở sân đặt một đĩa bánh bột ngô nóng hổi và một đĩa củ cải khô, trong hai cái bát vỡ chứa cháo loãng đến mức nhìn thấu đáy.
Quả nhiên, Giản An và Vương bà bà lại để dành phần ăn ngon nhất cho y!
Giản Ninh thở dài, ngồi xuống bên cạnh bàn đá. Cậu múc một ít cháo đặc trong bát mình sang bát Giản An, định múc sang bát Vương bà thì bị bà ngăn lại.
“Ninh thiếu gia, bà bà lớn tuổi, dạ dày nhỏ, ăn cháo loãng là được rồi. Cháu còn đang tuổi ăn tuổi lớn, cần phải ăn nhiều một chút.” Vương bà bà nói.
“Cháu không thích ăn cháo đặc.” Giản Ninh mỉm cười, vẫn múc một phần ba bát cháo sang bát Vương bà bà.
Y lại đứng dậy, múc thêm một gáo nước canh cho vào bát, khuấy đều rồi ăn cùng bánh bột ngô. Ăn xong, y mới đặt bát xuống nói: “Trong nhà sắp hết gạo rồi sao? Hôm nay cháu vào thành bán đồ, mua thêm gạo về.”
Nói xong, Giản Ninh đeo sọt lên lưng, chào tạm biệt Giản An và Vương bà bà rồi lên đường đến Lăng Thủy thành.
Ánh nắng xuân ấm áp, bên bờ sông nhỏ ngoại ô Lăng Thủy thành, một đám phụ nữ đang tụ tập, dùng chày gỗ đập quần áo trên bờ đá.
Tiếng nước chảy róc rách, tiếng côn trùng kêu vo ve trên đồng ruộng, tiếng trò chuyện rôm rả của mọi người khiến cho khung cảnh trở nên thật sinh động.
Giản Ninh thuận tay nhổ một cây cỏ đuôi chó ngậm trong miệng. Trong sọt là cây Thiên Tâm Thảo mà y đã hái được ở vùng hoang dã ngày hôm qua.
Thiên Tâm Thảo là một trong những linh thảo thiết yếu để luyện chế đan dược Tụ Khí đan, ở Lăng Thủy thành, chỉ cần tìm đại một cửa hàng thu mua linh thảo, một cây có thể bán được mười viên linh thạch hạ phẩm.
Sau khi mẫu thân Giản Ninh qua đời, Giản gia không cho bọn họ một đồng nào nữa. Bởi vậy chi tiêu hiện tại của họ đều dựa vào việc Giản Ninh hái linh thảo đổi lấy.
Nhưng mà mặc dù linh thảo tốt, nhưng lại chỉ mọc ở vùng hoang dã thường xuyên có yêu thú xuất hiện.
Mỗi lần Giản Ninh ra ngoài, Vương bà bà và Giản An đều lo lắng không yên. Đối với số linh thạch mà y đổi được càng thêm dè sẻn, một đồng cũng không dám tiêu hoang.
Không lâu sau, Giản Ninh đến cổng Lăng Thủy thành, đưa một viên linh thạch hạ phẩm cho thủ thành rồi vào thành.
Hôm nay thời tiết đẹp, người đến Lăng Thủy thành giao dịch cũng rất đông, Giản Ninh tìm đến tiệm đan dược quen thuộc, nhanh chóng đổi giỏ linh thảo lấy hơn một trăm viên linh thạch hạ phẩm.
Y vừa cất linh thạch đi thì nghe thấy trên đường truyền đến tiếng ồn ào.
Giản Ninh tò mò nhìn ra, y lập tức thấy hai bên đường đứng đầy người vây xem, ở giữa là một đám người mặc trang phục thống nhất của Giản gia đang đi thành hàng, phía sau còn có một đám thiếu niên nam nữ xinh đẹp đi theo.
Những thiếu niên nam nữ đó ăn mặc đẹp đẽ, tuổi tác đều xấp xỉ Giản Ninh, có người thì mặt mày kiêu ngạo, có người thì ngây thơ tò mò, cũng có người thì mặt mày ủ rũ, tâm trạng mỗi người mỗi khác.
“Lại bắt lô đỉnh rồi.” Chưởng quỹ tiệm đan dược lắc đầu nói: “Ba năm một lần, không biết những lô đỉnh này sẽ bị đưa đến nơi nào?”
“Ngươi không biết đâu.” Một nam tu sĩ trung niên râu ria rậm rạp trong tiệm lên tiếng: “Lô đỉnh lần này sẽ được đưa đến Giản gia dạy dỗ trước. Nghe nói gần đây Lạc gia có vị khách quý đến Lăng Thủy thành nghỉ ngơi. Những lô đỉnh này coi như là may mắn, có thể ngày đêm ở bên cạnh người Lạc gia. Chỉ cần có chút thủ đoạn, leo lên được người của Lạc gia, coi như là một bước lên trời!”
“Những người này, trong một trăm người cũng chưa chắc đã có một người bay lên cành cao, kết cục sau này của bọn họ, đều là nơi đó.” Chưởng quỹ khinh thường bĩu môi, chỉ về phía cuối con phố.
Nơi đó có một tòa lầu ba tầng nguy nga tráng lệ, chính là chi nhánh của Đọa Tiên lâu, nơi ăn chơi trụy lạc của các tu sĩ.
Nghe đến đây, trong lòng Giản Ninh dâng lên một trận cuồn cuộn, sắc mặt trắng bệch bước ra khỏi tiệm.
Đi ngang qua Đọa Tiên lâu, lại nhìn thấy rất nhiều nam nữ xinh đẹp ăn mặc hở hang đang đứng ở cửa ra vào tiếp khách.
Bọn họ đều đã uống Trú Nhan đan, trên mặt không hề có chút dấu hiệu tuổi tác, nhưng thần sắc của không ít người lại vô cùng tiều tụy.
Mấy tên tu sĩ từ cửa hông đi ra, khiêng một thi thể được bọc trong vải trắng ném ở ven đường, sau đó dùng linh hỏa thiêu hủy.
“Lại chết một người.” Một tên tu sĩ trong số đó nói: “Tháng này đã chết ba người rồi, những lô đỉnh này đúng là vô dụng, ngày khác lại tìm thêm người mới vào.”
Giản Ninh siết chặt nắm tay, quay mặt đi, sải bước đi vào tiệm gạo bên cạnh.
Y bỏ ra một viên linh thạch hạ phẩm mua hai ký rưỡi gạo, sau đó lại đến quầy thịt bên cạnh mua một ký thịt. Giản Ninh bỏ gạo và thịt vào sọt, đi về phía cổng thành.
Cùng lúc đó, bên ngoài Lăng Thủy thành. Hơn mười thiếu niên tuấn tú dẫn theo hộ vệ tập trung ở cổng thành, chuẩn bị nghênh đón khách quý...
“Người của Lạc gia lát nữa là đến rồi, các ngươi ai nấy đều phải tỉnh táo lên, đừng để người ta xem thường Giản gia chúng ta.”
“Nghe nói để nghênh đón vị khách quý của Lạc gia, hôm nay nhóm thúc phụ đã tìm không ít lô đỉnh về nhà, không biết có người nào xinh đẹp không nhỉ?”
“Phì phì phì! Đàng hoàng một chút đi, lỡ lời này mà để mẫu thân nghe thấy, e là lại bị nhốt.”
...
Tất cả bọn họ đều mặc trường bào màu bạc thêu hoa văn như ý, bên hông đeo trường kiếm màu đen, chính là trang phục mà đệ tử nội môn của Giản gia mới được mặc.
Từ xa, một người trong số đó nhìn thấy một thiếu niên gầy yếu bước ra từ cổng thành.
“Này này này, Giản Tư Tề.” Hắn ta vỗ vai người bên cạnh, cười trên nỗi đau của người khác mà nói: “Ngươi xem đó là ai kìa? Không phải là người huynh đệ cùng cha khác mẹ của ngươi sao?”