Dạy Cho Em Trai Một Bài Học

Chương 4

Trong khoảng thời gian nghỉ giữa giờ khi quay chương trình tạp kỹ, tôi đến phòng nghỉ.

Trong điện thoại là mười mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn. Tất cả đều từ Cố Dịch An.

[?]

[Nhận điện thoại đi Lâm Chi Ngôn.]

[Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?]

[Chị nợ tiền à? Cần em giúp chị trả không?]

[Hay là chị phạm tội?]

[Không lẽ chị lại đυ.ng vào chiếc Bugatti Divo mà em mới mua??? Chiếc xe đó giá hơn bốn mươi triệu đấy chị của em ơi. Em đã dặn chị đừng lái nó đến tiệm làm đẹp rồi mà!]

[...Không sao đâu, có bảo hiểm, em tha thứ cho chị, chị đừng làm gì dại dột.]

[Trợ lý nói với em chiếc Bugatti Divo vẫn đậu trong nhà xe nguyên vẹn mà… Rốt cuộc là chị gặp chuyện gì? Chị phạm pháp à??]

[Không lẽ chị gϊếŧ người rồi?!]

[Đừng sợ, em biết chắc chắn là do chị tự vệ chính đáng, chị đang ở đâu, ở yên tại chỗ đợi em, đừng di chuyển...]

Tôi cầm lấy điện thoại, tâm trạng vừa cảm động vừa không biết nói gì khiến cho sự khó chịu trong lòng tôi được đề xuống. Tôi nhấn nút ghi âm, mặt không biểu cảm nói:

"Ngu ngốc, cút đi."

Cố Dịch An ở đầu dây bên kia của điện thoại cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Vẫn là tiếng mắng chửi quen thuộc này mới khiến người ta an tâm." Cậu ấy than thở: "Bỗng dưng chị nói yêu em rồi biến mất không thấy đâu, em cứ tưởng chị gặp chuyện gì rồi, nên muốn nói từ biệt với em đấy.”

"Chị đã dọa em đến mức em phải hoãn cả cuộc họp cổ đông lại nè. Lát nữa, thể nào em cũng sẽ bị mấy ông già kia mắng chết.”

"Em đi họp đây. Chị nhớ đừng gọi điện cho em nữa."

Cố Dịch An vội vã đi họp đại hội cổ đông.

Đúng lúc đó, Mạc Vân Vân đẩy cửa bước vào, vừa vặn nghe thấy câu nói cuối cùng của Cố Dịch An: "Chị nhớ đừng gọi điện cho em nữa".

Trong phòng nghỉ, chỉ còn hai chúng tôi, Mạc Vân Vân cuối cùng cũng cởi bỏ lớp mặt nạ ngọt ngào mềm mại, cô ta hếch cao cằm nhọn, cười mỉa mai:

"Vẫn chưa từ bỏ à?"

Tôi nhìn cô ta một cách lạnh lùng: "Cô Mạc, nếu muốn nghỉ ngơi xin hãy đến phòng nghỉ của riêng cô, đây là phòng của tôi, xin đừng tự ý bước vào."

Mạc Vân Vân khẽ cười, một tia ác ý lóe lên trong mắt: "Muốn tôi ra ngoài? Được thôi, tôi đi đây."

Vừa dứt lời, Mạc Vân Vân đột ngột đẩy cánh cửa sau lưng, cô ta loạng choạng ngã ra ngoài.

Biểu cảm trên khuôn mặt cô ta cũng thay đổi ngay lập tức, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt rưng rưng:

"Chi Ngôn... Chi Ngôn, tôi hiểu tâm trạng của cô. Chuyện vừa rồi khiến cô mất mặt và tức giận, nhưng cô cũng không thể trút giận lên người tôi được!"

Mạc Vân Vân ngã quỵ xuống đất, nhìn tôi một cách bất lực.