Tra A Hôm Nay Đã Ly Hôn Chưa?

Chương 18

Khương Tứ Nguyệt có chút không nói nên lời, cô chạm nhẹ vài cái trên màn hình, rồi xe tự động lăn bánh ra khỏi gara!

Tùy Úc thấy vậy thì sững sờ, đây là lái xe tự động sao?!

Tác giả kia rốt cuộc còn bao nhiêu thứ chưa viết đến!

Cuối cùng, họ thuận lợi đến nơi ở của nguyên chủ, một căn hộ sang trọng trong khu dân cư cao cấp. Đứng trước cửa, Tùy Úc thầm cảm ơn vì cửa chính mở bằng cách quét võng mạc của cô, nếu không cô cũng không biết mật khẩu mở cửa, như thế thì đúng là sẽ rất đáng nghi.

Vừa bước vào cửa, Tùy Úc đã nhận ra có điều gì đó không ổn. Cô đứng sững lại, cảm giác như vừa bước vào nhà của một kẻ sát nhân biếи ŧɦái vậy.

Ngược lại, Khương Tứ Nguyệt phía sau lại rất tự nhiên đẩy Tùy Úc ra để vào nhà, thay giày và nói: “Có phải cậu cảm thấy sau khi không thích Thẩm Giác Thư nữa, nhìn tình cảnh này ngay cả bản thân cậu cũng thấy biếи ŧɦái không?”

Thực sự đúng là biếи ŧɦái.

Tùy Úc khó mà diễn tả được cảm xúc khi nhìn những bức tường dán đầy ảnh của Thẩm Giác Thư, đặc biệt là bức tường phòng khách, treo một bức ảnh cưới khổng lồ, và nhân vật trong đó chính là nguyên chủ và Thẩm Giác Thư.

Cô tỏ ra phức tạp, nguyên chủ đã đến mức bệnh hoạn như thế này sao? Vậy ra cả nguyên chủ và Thẩm Giác Thư đều không phải là người bình thường?

Cô ngồi xuống ghế sofa và phát hiện ra rằng ngay cả gối ôm cũng in hình của Thẩm Giác Thư, người này đã mất trí rồi sao?

Nhưng khi thấy Khương Tứ Nguyệt định cầm lấy gối ôm, cô vội vàng giành lấy và đặt ở phía mình, cảnh báo: “Đừng đυ.ng vào!”

“Chậc, keo kiệt.” Khương Tứ Nguyệt lườm một cái, liếc nhìn xung quanh căn phòng đầy ảnh Thẩm Giác Thư và hỏi: “Giờ cậu định làm gì? Có định dọn dẹp không? Nếu cần tôi có thời gian giúp cậu một tay.”

Tùy Úc im lặng một lúc, cuối cùng lắc đầu nói: “Thôi, cứ để vậy đi.”

“Sao thế? Cậu vẫn chưa quên được sao?”

“Không phải.” Tùy Úc thở dài một hơi, có chút nhẹ nhõm nói: “Chỉ là lười dọn thôi, coi như để tưởng niệm quãng thời gian thanh xuân đã mất.”

Khương Tứ Nguyệt cười khẩy, bọn họ mà cũng có thanh xuân gì chứ!

Tùy Úc ngả người ra sau, tựa đầu vào lưng ghế sofa, ngước nhìn trần nhà đầy ảnh Thẩm Giác Thư, miệng hỏi một cách thờ ơ: “Giờ tình hình nhà cậu thế nào rồi?”

Cô đang cố gắng tìm hiểu thêm thông tin về Khương Tứ Nguyệt.

Trong tiểu thuyết, gia đình Khương Tứ Nguyệt có ba người con, một anh cả và một chị hai, còn cô là út. Tuy nhiên, dù danh nghĩa là có anh chị, nhưng hiện tại chỉ còn anh trai cô sống, chị gái cô đã tự tử bằng cách nhảy từ tòa nhà của công ty gia đình.

Khương Tứ Nguyệt có chút u ám, nhếch miệng nói: “Còn có thể thế nào? Tiếp tục cuộc sống bám váy người khác thôi.” Rồi cô nhìn Tùy Úc, “Cũng cảm ơn cậu đã đóng kịch với tôi suốt ngần ấy năm, nếu không có cậu, danh tiếng của cậu cũng chẳng đến mức tệ thế này.”

Ánh mắt Tùy Úc trở nên sắc bén khi nhìn vào những bức ảnh, trong lòng dậy sóng vì những lời của Khương Tứ Nguyệt. Hóa ra mọi thứ đều là để đóng kịch cùng cô ấy sao?

Quan hệ giữa hai người họ lại thân thiết đến mức này, thậm chí không tiếc làm tổn hại đến danh tiếng của mình?

Nhưng tại sao Khương Tứ Nguyệt lại chọn cách xuất hiện trước công chúng với hình ảnh như vậy?

Tùy Úc giơ tay lên che mắt bằng cánh tay, cảm thấy càng ngày mình càng không biết gì về thế giới này.

Cảm giác không kiểm soát được mọi thứ thật sự rất khó chịu.

Cuối cùng, Khương Tứ Nguyệt chỉ ngồi lại một lát rồi đứng dậy rời đi, nói là về nhà để ngủ bù.

Sau khi cô ấy rời đi, Tùy Úc bắt đầu đi quanh nhà. Khắp nơi đều có bóng dáng của Thẩm Giác Thư, từ những bức ảnh đầy ắp trong căn nhà, cho đến những chi tiết nhỏ như cốc uống nước cũng in hình của Thẩm Giác Thư.

Không thể phủ nhận, tình yêu bệnh hoạn của nguyên chủ rất mãnh liệt, nhưng đồng thời cũng rất đáng sợ.

Người bình thường không thể yêu đương với kiểu người như thế này.

Vì vậy, nguyên chủ mới phải chịu kết cục bi thảm.