Sau khi ông cụ Lãnh tức chết khϊếp vì một câu nói của cháu gái, cô ba Lãnh đã bị ông cụ đuổi luôn ra khỏi cửa. Nhưng Lãnh Táp cũng chẳng thèm quan tâm, nhún vai dẫn Kim Lan đi về khu ở của chi Gọi cô tới chỉ vì muốn hạ thấp cô để nâng Lãnh Minh Thục lên trước mặt người nhà họ Tiêu ư? Đúng là thần kinh!
“Ông cụ không làm gì con chứ?” Bà hai thấy con gái về thì vội vàng kéo cô tới, quan sát từ trên xuống dưới.
Lãnh Táp xòe tay ra, cười: “Không ạ, chẳng lẽ ông nội còn có thể cầm gậy chống lên đuổi đánh con chắc?”
“Con tưởng là ông ấy không dám chắc?” Mấy năm trước đây thôi, ông hai Lãnh thường xuyên bị ông cụ Lãnh dùng quái trượng đánh đòn. Mà thực ra thì mấy người đàn ông trong nhà, có ai mà không bị ông đánh ít nhất một lần chứ. Chỉ có điều mấy năm nay sức khỏe ông cụ dân không tốt nên mới không thích đánh con cháu nữa thôi.
Lãnh Táp cười đáp: “Con có phải cha đâu, chẳng lẽ cứ đứng đực ra chờ ăn đòn à?”
“Con ấy...” Bà hai bất đắc dĩ: “Cha con sống cũng chẳng dễ dàng gì.”
Lãnh Táp gật đầu: “Con hiểu mà, bị đánh từ nhỏ đến lớn, đã có sẵn bóng ma tâm lý rồi.” Hễ thấy ông cụ Lãnh giơ gậy lên là đã nhũn hết cả đầu gối thì còn chạy làm sao nổi.
Phó gửi thiệp tới, nói sẽ tổ chức một buổi vũ hội nhân dịp sinh nhật mười lăm tuổi của cô sáu nhà họ, mời cả nhà chúng ta tới dự. Mà... mấy cái vũ hội gì đó, mẹ và cha mất mặt con thì e không hay, con xem chúng ta có nên nói với nhà họ Phó...”
Bà hai lắc đầu, lại đổi đề tài: “Nhà họ chưa từng tham dự bao giờ, nếu làm Lãnh Táp cầm lấy tay bà: “Mẹ đừng nghĩ nhiều thể làm gì, chỉ là một bữa tiệc sinh nhật thôi mà. Nhà họ Phó mời cha mẹ, cha mẹ thích thì đi, không thích thì thôi, có cái gì mà mất mặt với không mất mặt chứ. Nhưng mà con cảm thấy... Tốt nhất cha vẫn nên tới thì hơn.”
Bà hai băn khoăn: “Nhưng mà cha con cũng chưa từng tham gia..”
Lãnh Táp hơi bất lực: “Mẹ ơi mẹ à, ai mà chẳng có lần đầu tiên chứ, có gì đáng xấu hổ đâu nào? Mà cho dù có mắc phải sai lầm thì dự thêm lần nữa là được rồi. Huống chi, một vũ hội cỏn con, có thể mắc sai l nào được chứ. Cô sáu Phó kia mới chỉ mười lăm tuổi, đáng lẽ ra chỉ mời các bạn cùng lứa đến, nhưng nếu đã đưa thiệp mời cha mẹ thì chắc chắn sẽ mời cả những người khác, có lẽ nhà họ Phó định làm rãn đẩy. Đến lúc đó, cha có thể quen biết thêm những người khác cũng tốt mà, còn Tiểu Phong thì sau cũng cần có bạn bè cùng trang lứa.”
Bà hai nghe con gái suy nghĩ chu đáo như thế thì không khỏi gật đầu. Lại ngần ngừ: “Vậy... cả nhà mình cùng đi à?”
Lãnh Táp cười: “Đi chứ.”
Bà hai lập tức thấy bối rối: “Chúng ta... vậy mẹ phải chuẩn bị quần áo cho cả nhà mới được. Con đi học ở trường, tầm nhìn rộng rãi hơn, tư vấn cho mẹ xem đến lúc đó thì mặc cái gì cho phù hợp đây? Mẹ s chuẩn bị luôn, cái này cũng mất mấy ngày còn gì”
Lãnh Táp thở dài: “Vâng, chút nữa con nói cho mẹ. Không cần vội, không may kịp thì đi mua, giờ ở Ung thành còn có gì mà không mua được chứ?” Bà hai gật đầu: “Cũng phải.”
Lãnh Táp ngôi bên cạnh bà hai, vừa ăn trái cây bà hai đưa cho mình vừa nhíu mày hỏi: “Sao tự nhiên nhà họ Tiêu lại tới Ung thành thế ạ? Là định bàn bạc việc cưới xin với nhà mình à?”
Bà hai lắc đầu: “Cái này thì không chắc lắm.”
Lãnh Táp khó hiểu: “Sao lại không chắc ạ?”
Bà hai nhìn con gái, bất đắc dĩ thở dài. Con gái bà mấy năm nay đã mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, cũng rất thông minh, chỉ là chẳng bao giờ quan tâm tới nhân tình thế thái.
“Cha con nói với mẹ là, lần này cậu chủ nhà họ Tiêu tới đây, ngoài tặng quà cáp hậu hĩnh cho ông cụ thì quà cho con bé tư cũng chả khác gì quà cho con cả, nhìn như kiểu mua đại cho có, hoàn toàn không tâm tư tình cảm vào đó.”
Lãnh Táp và Lãnh Minh Thục đều là cháu gái của dòng chính, dựa theo tập tục xưa thì chắc chắn quà phải tốt hơn so với cô năm, nhưng Lãnh Minh Thục là vị hôn thê của Tiêu Hạo Nhiên, nếu cũng chỉ ng bằng cô thì quả đúng là không thích hợp cho lắm.
“Ông nội không nói gì ạ?”
Bà hai cười khổ nói: “Ông cụ thì có thể nói gì được chứ. Giờ nhà họ Lãnh chúng ta đang muốn dựa vào nhà họ Tiêu cơ mà. Giờ hoàng thất không còn được như trước kia, nhưng cũng là gia tộc mà nhà ta kh thể so sánh được.”
Lãnh Táp suy tư một chút, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Nếu không phải vì hôn sự thì Tiêu Hạo Nhiên tới Ung thành làm gì chứ?” Lãnh Táp suy tư.
Bà hai thấy xung quanh không có ai, mới đè thấp giọng, nói: “Mấy đứa người hầu nói là người bên cạnh Tiêu kia đi nghe ngóng chuyện liên quan tới nhà họ Phó.”
“Nhà họ Phó ư?” Lãnh Táp hơi híp mắt, suy tư hồi lâu mới bật cười lạnh lùng: “Ông cụ vẫn muốn dựa vào nhà họ Tiêu đề nhờ dìu dắt anh cả nhà mình ấy nhỉ? Nếu sau biết chỉ là công dã tràng thì liệu ông có hộc máu không nhỉ?”
Cậu cả của nhà họ Lãnh là Lãnh Diễn giờ vẫn đang làm việc ở kinh thành, chẳng phải là nhờ vào sự nâng đỡ của nhà họ Tiêu hay sao?
Hiện tại thông tin liên lạc đã cực kỳ thuận lợi, kinh thành có thể nhận được tin tức ở Ung thành một cách nhanh chóng. Mà giao thông cũng thông suốt, đủ để Tiêu Hạo Nhiên chạy tới Ung thành chỉ trong hai ngày.
Có điều... Hiện tại người của nhà họ Tiêu tới Ung thành là muốn làm gì chứ?
“Nguyệt Nhi?” Bà hai lo lắng nhìn Lãnh Táp.
Lãnh Táp cười trấn an bà: “Mẹ đừng lo, chuyện này không liên quan gì tới nhà mình đâu. Nhưng mà... Nếu mẹ rảnh thì cứ nói với thím ba một câu, là chuyện hôn sự vẫn nên xác định ngày tháng luôn đi thì h Dù sao... quận vương tương lai cơ mà, con rể quý giá cỡ ấy đâu dễ tìm đâu.”
Bà hai ngẩn người: “Hồn sự, thật sự sẽ xảy ra thay đổi gì ư?”
Lãnh Táp trả lời: “Giờ thì khó mà nói trước lắm.”
Bà hai không nhịn được thở dài: “Con bé tư ngày thường hơi kiêu ngạo một chút, nhưng nó vẫn là đứa trẻ ngoan, sao chuyện hôn sự của chị em các con đứa nào cũng không được thuận lợi thế chứ?”
Bà hai còn muốn nói thêm là, cậu tư Phó lui hôn với Minh Nguyệt, Minh Nguyệt còn chịu được. Chứ với tính của con bé tư, chỉ sợ nếu hôn sự xảy ra biến cố thì e là nó chẳng sống được: “Để hôm nào có thời g mẹ phải nói với thím ba của con mới được.”
Lãnh Táp nói: “Mẹ cứ nhắc qua qua là được rồi. Vì dù sao chúng ta cũng chỉ đang đoán mò thế. Mẹ nói nhiều quá, có khi thím ba lại chẳng biết ơn đâu.” “Mẹ hiểu mà, con cứ yên tâm.”
Người đi theo Tiêu Hạo Nhiên nghe ngóng chuyện nhà họ Phó ư? Đâu thể nào là do người ta nhàn nhã đến mức không có gì làm mới đi tám chuyện chứ? Nhánh bên của nhà họ Tiêu, nhà họ Phó... Vốn tưởng chỉ là biến cố hôn sự của hai nhà Phó - Lãnh, giờ xem ra còn ảnh hưởng tới không ít người thì phải. Sáng hôm sau, Lãnh Táp vẫn chuẩn bị ra khỏi nhà để đi học như thường lệ, hoàn toàn không để lời ông cụ Lãnh nói ngày hôm qua ở trong lòng.
Vừa mới ra tới cổng lớn thì đã thấy Lãnh Minh Thục dẫn theo người hầu đứng ở dưới bóng râm của tường nhà nói chuyện gì đó với Tiêu Hạo Nhiên. Lãnh Minh Thục hơi cúi đầu cụp mắt, dáng vẻ dịu dàng mức ba năm qua Lãnh Táp chưa từng thấy lần nào. Lại nhìn sang Tiêu Hạo Nhiên đứng đối diện cô ta, dù miệng mỉm cười nhưng rõ ràng trong mắt chứa đầy sự nôn nóng, Lãnh Táp không khỏi hừ nhẹ tr lòng.
Tuy con bé Lãnh Minh Thục này mắt cao hơn đỉnh đầu nhưng cũng chưa thật sự làm chuyện gì hại người, đương nhiên Lãnh Táp cũng chẳng so đo với một con bé chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi dù nó 1 thái độ với mình. Nhưng cái gã Tiêu Hạo Nhiên này thì... hôm qua vừa tới đã hại cô bị ông cụ mắng một chặp thì thôi, sáng sớm ngày ra còn chắn đường ở đây diễn tiết mục tra nam gì đó nữa chứ. Rác rưởi!
“Cô ba!” Thấy Lãnh Táp xách cặp sách đi tới, Tiêu Hạo Nhiên tỏ vẻ phong lưu phóng khoáng gật đầu chào hỏi.
“Chị ba ạ!” Lúc này, Lãnh Minh Thục mới nhìn đến Lãnh Táp, tỏ vẻ ngượng ngùng khẽ nói.
Lãnh Táp chỉ hơi gật đầu, định đi lướt qua hai người để ra ngoài, lại nghe Tiêu Hạo Nhiên nói: “Cô ba đi học à? Sao chỉ đi một mình vậy?”
Tiêu Hạo Nhiên hỏi chuyện này thực ra cũng là bình thường, nhà họ Lãnh sống theo kiểu cũ, con gái trong nhà đi đâu cũng thường có một người hầu đi theo.
Nhưng Lãnh Táp đang ghét hẳn sẵn, chỉ hờ hững đáp: “Nghe nói anh Tiêu tốt nghiệp Đại học Quốc lập ở kinh thành nhỉ, thì ra anh dẫn theo tùy tùng đi học à?” “...” Tiêu Hạo Nhiên nghẹn họng, vẻ mặt hơi phức tạp.
Chẳng lẽ cô ba Lãnh này trời sinh đã không nói chuyện nhẹ nhàng với người khác rồi à?
Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy có thể thông cảm được cho cậu tư Phó.