Trịnh Anh và Phó Ngọc Thành cũng có mặt ở đây sao? Lãnh Táp hơi bất ngờ, không phải hôm qua Phó Ngọc Thành mới bị Phó Đốc quân tấn cho một trận à? Đây là quá giỏi chịu đòn, hay là do thật sự thương Trịnh Anh nên dù có bị thương vẫn cô tới? Hoặc cũng có thể là... Phó Đốc quân thương con trai nên diễn trò cho bên ngoài nhìn?
Thấy Lãnh Táp sửng sốt, Trịnh Tiêm đắc ý hếch cắm lên: “Lãnh Minh Nguyệt, cậu và cậu tư Phó đính hôn nhiều năm như thế, anh ấy đã cùng cậu đi dạo phố bao giờ chưa?”
“...” Đúng thật là chưa từng, nhưng đương nhiên Lãnh Táp cũng chẳng có hứng thú gì để một tên nhãi con miệng còn hôi sữa đi dạo phố với mình. Tuy rằng ở kiếp này cô nhỏ hơn Phó Ngọc Thành chưa đến tuổi, nhưng ba năm trước khi hai người đính hôn thì Phó Ngọc Thành mới chỉ 17 tuổi, mà Lãnh Táp vẫn nhớ rõ mình đã từng là một cô gái trưởng thành 25 tuổi đời.
Cho nên, cô thật sự không có khẩu vị nặng như Thanh Hồ, chỉ cần đẹp trai là xông lên được.
Mấy nữ sinh vừa rồi mới bị Lãnh Táp nói cho nghẹn họng trân trối giờ đã phục hồi tinh thần, lại sôi nổi phụ họa: “Đúng thế, đàn chị Trịnh gia thế tốt, lại xinh đẹp, tính cách dễ chịu lại còn đa nghệ đa tài, tỉ nào cậu tư đối với chị ấy vừa nhìn đã yêu.” Ngược lại thì Lãnh Minh Nguyệt ngoại trừ có ông nội từng là để sư trong quá khứ ra, nhà họ Lãnh có thể lấy ra cái gì chứ? Mà ngay cả ở trường thì Lãnh Minh Ngu cũng chẳng có tiếng tăm gì.
Trịnh Tiêm khẽ cười: “Chị Anh và cậu tư đang chọn trang sức cưới, thế nào, có muốn qua xem một chút không?” Nói xong, Trịnh Tiêm ngạo nghễ nhìn chăm chú vào Lãnh Táp, chờ cô mở miệng từ chối. “Được thôi.” Lãnh Táp cười đáp.
Nụ cười tươi đắc ý trên mặt Trịnh Tiêm chưa kịp nở ra đã tắt ngúm: “Cậu nói cái gì?”
Lãnh Táp nghiêng đầu, nhìn cô ta khó hiểu: “Tôi nói là được, đi qua xem đi.”
Trịnh Tiêm nghe vậy thì sắc mặt thay đổi: “Có phải cậu còn chưa từ bỏ ý định với cậu tư không hả? Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng si tâm vọng tưởng, tôi...”
Lãnh Táp nhíu mày, hơi mất kiên nhẫn: “Tôi biết, chị họ của cô mang thai, chuyện này thì có gì đáng tuyên dương mà cô cứ phải đắc ý thể làm gì? Cô yên tâm đi, tôi không có hứng thú với... rác mà người ta dùng đấu.”
Hiện giờ tư tưởng thoáng đạt, nhà họ Phó và nhà họ Trịnh lại có quyền thế hơn người, nếu không chỉ cần là hai mươi năm trước thôi, hai đứa nhãi kia kiểu gì cũng bị bỏ rọ lợn dìm xuống sông.
“Cậu... cậu... cậu nói cái gì hả? Cậu thật to gan đấy!” Trịnh Tiêm chỉ vào Lãnh Táp, miệng lắp ba lắp bắp không nói thành lời.
“Rốt cuộc là ai to gan hơn hả? Nếu tôi nhớ không nhầm, dù hai kẻ kia có lấy nhau thì vẫn phải gọi Táp Táp là chị dâu đúng không?”
Mấy người này chắn ngay cửa của quán, giọng cũng không hề nhỏ. Một lát đã thu hút sự chú ý của không ít người, chẳng qua không ai dám đắc tội nhà họ Trịnh và nhà họ Phó nên chỉ giả vờ đi dạo phố mà l vảng xung quanh. Hai cửa hàng hai bên tiệm lúc này đã chật ních người.
Lãnh Táp ngắm nghía một chút, mỉm cười gật đầu: “Bộ này nhìn đẹp đấy, chúng ta đi sang cửa hàng bên cạnh xem trang sức thôi.”
Bạch Hi vừa rồi thay đồ bên trong cũng nghe được lời của Trịnh Tiêm, vì thế cau mày: “Có cần thiết lắm không?” Nếu gặp cặp đôi khốn kiếp kia thật, bọn họ ít người sợ không làm ăn gì được. Ít người dễ thiệt thòi, biết thế đã gọi thêm những người khác.
Lãnh Táp cười đáp: “Sắp tới chẳng phải tới sinh nhật của cậu sao? Hai hôm nay mới được thu vào mấy khoản lớn, đi chọn quà tặng sớm cho cậu.”
Bạch Hi chớp mắt, ôm cánh tay Lãnh Táp làm nũng: “Táp Táp, cậu thật tốt!”
“Ngoan!”
Lãnh Táp kéo Bạch Hi đi vào cửa hàng trang sức, quả nhiên nhìn thấy Phó Ngọc Thành và Trịnh Anh đang ngồi ở một bàn trước quầy chọn trang sức. Thấy Lãnh Táp đi vào, hai người đều sửng sốt, thần sắc c theo đó thay đổi.
Phục vụ trong tiệm thấy một đám người đi vào, vội vàng tiến lên chào đón: “Chào các vị tiểu thư, không biết có yêu cầu gì không ạ?”
Bạch Hi chỉ ra đằng sau: “Hai chúng tôi thôi, không cùng bọn với họ.”
“Vâng, mời hai vị vào ạ! Tôi lại gọi thêm người tới tiếp mấy vị sau.”
Trịnh Tiêm nghe vậy hừ khẽ một tiếng: “Không cần, chúng tôi tới cùng với cậu tư.”
Người phục vụ ngẩn người, sau đó cung kính gật đầu: “Vậy xin mấy vị cứ tự nhiên ạ!”
Sau đó mới mời Lãnh Táp và Bạch Hi đi tới trước quầy: “Hai vị tiểu thư muốn xem gì ạ?”
Lãnh Táp nghĩ một chút: “Nghe nói tiệm các cô mới ra một lô lắc tay mới?”
Người phục vụ cười nói: “Đúng thế ạ, tiệm chúng tôi mới cho ra mắt một lô lắc tay đá quý hồi đầu tháng, rất thích hợp với người xinh đẹp như hai vị tiểu thư đây.”
“Mau lấy ra xem.”
Bạch Hi nghe vậy thì không khỏi kéo tay Lãnh Táp, nhỏ giọng nói: “Táp Táp, không cần tặng tớ món đồ quý giá như thế đâu.” Cô cũng đã nghe nói về khoản lắc tay kia, không tính là quá quý nhưng giá c không rẻ. Bạch Hi rất thích nhưng hồi đầu tháng cô ấy đã mua một món quà xa xỉ để mừng thọ trưởng bối trong nhà rồi nên không muốn xin thêm tiền bố mẹ nữa, tính đợi thêm mấy ngày nữa có tiên rồi
mua.
Lãnh Táp cười đáp: “Thích là được rồi, cái này có đáng là gì đâu. Hơn nữa... Tớ mà hết tiền ăn thì cậu phải nuôi tớ đấy.”
Bạch Hi không khỏi nở nụ cười: “Được thôi, tớ sẽ nuôi cậu.”
Quan hệ của hai người thực ra cũng không cần để ý tới những món đồ như này, gia cảnh Bạch Hi cũng không tôi nên cũng không quá phản bận tâm chuyện tiền bạc. Cô ấy chỉ đang tính toán trong lòng, cho sinh nhật Lãnh Táp cũng phải tặng cho bạn một món đồ mà bạn mình thích.
Khi hai người nói chuyện thì người phục vụ cũng đã lấy từ trong tủ kính trưng bày ra mấy chiếc lắc tay. Trong chiếc hộp nhung đen có bốn chiếc lắc tay kiểu dáng khác nhau: “Hai vị không ngại thì thử đi, x có thích cái nào không ạ?“.
Bạch Hi chớp mắt ngắm nhìn mấy cái lắc tay, dây xích tinh tế bằng bạc quẩn quanh hoa văn tinh xảo, bên trên còn gắn bảy viên đá quý. Bởi vì đá quý rất nhỏ cho nên cũng không quá quý giá nhưng nhìn cực đẹp mắt. Các quý bà trung tuổi tám phần sẽ không thích, nhưng lại có thể làm các cô gái nhìn không rời mắt.
“Thật đẹp quá đi mất. Táp Táp, tớ muốn cái... màu lam.”
Lãnh Táp gật đầu: “Ừ, đẹp đấy.” Sau đó ngẩng đầu nói với người phục vụ: “Lấy cả bốn cái này đi.”
“Hå?”
“Cho A Toàn với Hiểu Hiểu, nếu không hai cậu ấy lại bảo tớ bất công.” Lãnh Táp dí tay vào trán Bạch Hi.
Bạch Hi chớp mắt: “Sao bảo là quà sinh nhật cho tớ cơ mà?”
Lãnh Táp cười nói: “Chuyện tháng sau thì tháng sau lại nói.”
“Vậy tức là tớ sẽ còn có quà nữa rồi!” Bạch Hi vui sướиɠ nói, ôm Lãnh Tạp dụi dụi: “Quả nhiên Táp Táp yêu tớ nhất!”
Lãnh Táp không khỏi hơi mỉm cười, duỗi tay vuốt mấy sợi tóc mềm mại trên đỉnh đầu cô ấy. Trong số những người bạn cô quen biết mấy năm nay, đúng là cô thích Bạch Hi nhất. Bởi vì nhìn dáng vẻ vô ưu v của Bạch Hi, cô lại không khỏi nhớ tới Lam Manh. Đương nhiên, Bạch Hi và Lam Manh không giống nhau, Bạch Hi là kiểu thiếu nữ mềm mại tính tình ngay thẳng nhưng đầu óc lại khá thông minh.
Còn Lam Manh... Đại khái là kỹ năng trời sinh hơi lệch, ở phương diện nào đó thì đúng là thiên tài, nhưng tất cả những mặt khác thì thật sự không có thuốc chữa. Tuyệt đại đa số thời điểm cô ấy như thiên đáng yêu, thỉnh thoảng sẽ lại biến thành khủng long bạo chúa. Xét về điểm này, chỉ số an toàn của Bạch Hi cao hơn gấp bội, quả thực là cô nàng ngây thơ đáng yêu một trăm phần trăm.
Một cô gái giống như mặt trời nhỏ, luôn làm người ta vui vẻ khi ở bên.
“Vâng, hai vị chờ một lát ạ! Hai vị tiểu thư cứ nhìn thêm, xem còn thích món nào nữa không? Tháng này chúng tôi ra không ít vật phẩm mới.” Người phục vụ không ngờ tốc độ mua đồ của hai cô gái này
nhanh như thế, cực kỳ vui vẻ.
“Lãnh Minh Nguyệt!” Phía sau truyền đến giọng của Phó Ngọc Thành.
Vốn dĩ Phó Ngọc Thành cũng không ngờ đến chuyện này, anh ta cho rằng Lãnh Táp tới đây gây sự với bọn họ. Ai dè Lãnh Táp căn bản không thèm liếc mắt nhìn họ lấy một cái, cứ ngồi đó chọn mua đồ. Nếu có mình Phó Ngọc Thành thì anh ta chỉ ước được yên thân, nhưng Lãnh Minh Nguyệt lại xuất hiện làm ảnh hưởng tới tâm trạng của Trịnh Anh nên anh ta không thể không ra mặt.