Nhà họ Phó cũng không sống ở biệt thự cao rộng như hầu hết các nhà giàu khác trong Ung thành mà là ở khu nhà cũ chiếm diện tích khổng lồ của họ. Trong một cái sân ở nơi sâu nhất khu nhà sau, tr căn phòng tối om luôn đóng chặt cửa sổ, mặc dù ánh hoàng hôn bên ngoài hắt lên khung cửa nhưng trong thư phòng vẫn chẳng có một chút tia sáng nào.
Một bóng đen trầm mặc ngồi trong góc thư phòng, hơi cúi đầu như thể đã ngủ rồi.
Cửa thư phòng bị người từ bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra, một tia sáng vừa len vào phòng lại bị cắt ngang khi người kia nhanh tay đóng cửa lại.
“Thiếu... cậu cả.” Một thanh niên cao lớn, đĩnh bạt đứng ở cửa, cung kính lên tiếng với người ngồi trong góc tối kia.
Sau một hồi lâu không nghe thấy tiếng đáp lại, thanh niên hơi lo lắng định tiến lên xem xét thì lại nghe thấy một giọng nói âm u lạnh lẽo truyền tới: “Có chuyện gì?”
Thanh niên khẽ thở phào, khẽ đáp: “Đốc quân... Ở nhà trước, Đốc quân vừa đánh cậu tư 30 roi”
“...” Vẫn im ắng như cũ. Người thanh niên chỉ cảm thấy không khí áp lực trong thư phòng làm anh ta không thở nổi. Nhưng chuyện quan trọng không thể không nói, nhớ tới chuyện mà mình phụng mệnh thưa lại, trên mặt người thanh niên cũng không khỏi hiện vài phân khó chịu: “Cậu cả, Đốc quân và bà chủ.”
“Bọn họ muốn tôi làm gì?”
Trong lòng người thanh niên nhảy dựng lên: “Nhà họ Lãnh không chịu từ hôn, Đốc quân hy vọng... cậu cả có thể cưới cô ba của nhà họ Lãnh.”
Không khí lại một lần nữa chìm vào yên lặng rất lâu, ngay khi người thanh niên tưởng đối phương sẽ không trả lời gì thì lại nghe anh cười lạnh đáp: “Cháu gái của đế sư... Đây là sợ không ai chịu gả cho tôi, lúc đẹp cả đôi đàng phải không?”
Lúc này, người đứng ở cửa lại im lặng.
Với những gì anh ta biết về Đốc quân, chỉ sợ chưa chắc đã không có ý này, nếu không phủ Đốc quân cho dù không muốn đắc tội để sư cũng vẫn có cách trấn an nhà họ Lãnh.
Giờ cậu cả đã như thế này, nếu chỉ là muốn cưới vợ thì vẫn đây nhà sẵn sàng đưa con gái tới. Nhưng nếu thật sự muốn cưới một người vợ có bản lĩnh thì không dễ chút nào. Cô ba Lãnh vốn đã được bà cụ hồi còn sống coi trọng, tuy rằng nhà họ Lãnh bây giờ đã xuống dốc nhưng nhà họ Phó cũng chẳng thiếu tiền. Xuất thân đã tốt, cô ba Lãnh hiện tại còn là sinh viễn của Đại học An Lan, cũng là mỹ nhân nổi ti ở Ung thành này, làm con dâu của nhà họ Phó đương nhiên rất hợp.
“Cậu cả, Đốc quân...” Người thanh niên hơi chần chừ, anh ta cũng không biết mình có thể nói gì. Biến cố xảy ra nửa năm trước với cậu cả mà nói quá mức tàn nhẫn, so ra còn thảm thiết hơn ngã từ trên trời xuống đất. Giờ vợ chưa cưới lại có thai với em trai của mình... Người thanh niên thầm nghĩ, liệu cậu tư với cô Trịnh kia thật sự là vừa ý hợp tình nhau sao? Hai người đó, một người mới vừa từ kinh thành không lâu, một người quanh năm ở Ung thành, lấy đâu ra lắm tình như thế?
“Đốc quân nói, bảo cậu cả hãy nghĩ tới bà cụ Phó. Lúc còn sống, nguyện vọng lớn nhất của hai cụ là được thấy cậu cả lập gia đình... Chuyện cậu tư làm đúng là không có đạo nghĩa, nhưng cũng không phải do Lãnh sai. Đốc quân cũng đã tự mình tới gặp, cô Lãnh... cái gì cũng ổn, có thể làm mợ cả của nhà họ Phó.”
“Chỉ sợ Phó Phượng Thành tôi giờ không làm nổi con rể của nhà họ Lãnh.” Phó Phượng Thành ngôi trong bóng tối cười lạnh lùng: “Gả một cô gái tốt như thế cho một người tàn tật, nghĩ cái kiểu gì vậy? Đâ muốn bồi thường người ta, hay lại muốn lừa người ta thêm lần nữa?”
Người thanh niên thở dài: “Nhà họ Lãnh không đồng ý từ hôn, cô ba Lãnh cũng đã đồng ý rồi. Chỉ cần cậu cả đồng ý, chuyện này... coi như đã định. Cậu cả, ông cụ nhà họ Lãnh kia... chỉ sợ sẽ không đồng ý từ với nhà họ Phó đâu.”
“Thì bảo Phó Ngọc Thành cưới đi!” Phó Phượng Thành lạnh lùng đáp: “Nói cho ông già, nếu nhà họ Phó không muốn thanh danh trở thành rác rưởi thì phải cưới cô Lãnh kia vào cửa cho đàng hoàng. Còn về người họ Trịnh kia... tùy tiện ông ấy xử như nào thì xử.”
“Cậu tư thà chết không cưới.” Người thanh niên cười khổ, nếu cậu tư đồng ý thì đâu lòi ra những chuyện này chứ? Nhà họ Phó cần cái quan hệ thông gia với nhà họ Trịnh lắm hay sao?
“Vậy bảo nó chết luôn đi.” Phó Phượng Thành hờ hững nói, giọng điệu lạnh lẽo tới mức không giống như đang nói với em trai mình. Một lát sau, anh lại đột nhiên cười nhạo báng: “Tôi quên mất, giờ nó quý thể, ông già cũng chẳng nỡ làm gì nó đâu.”
Người thanh niên nghĩ thầm trong lòng: Còn không phải ư? Nếu là trước kia khi cậu cả chưa gặp phải chuyện gì, cậu tư làm gì có cái gan dám trả treo với Đốc quân chứ? Cậu hai, cậu ba đều là con vợ lẽ, hơn đã bị nuôi đến chẳng ra hôn ra dạng gì, cậu năm thì còn ít tuổi, tính cách lại kiêu căng cổ quái, bà chủ tuyệt đối sẽ không cho phép con vợ lẽ trèo lên cao, giờ nhà họ Phó chỉ còn mỗi cậu tư.
“Cậu cả, cô ba Lãnh đã đồng ý rồi. Nếu ngài... lại từ chối, chỉ sợ sẽ... không hay cho lắm...”
Phó Phượng Thành im lặng một chút rồi mới cười lạnh hỏi lại: “Nếu đã như thế, ông già còn bảo anh tới hỏi tôi làm gì?”
“Vậy là cậu cả đồng ý đúng không ạ?”
Phó Phượng Thành không trả lời, thân ảnh ngồi trên xe lăn lại một lần nữa cúi đầu xuống, như thể đã ngủ rồi. Người thanh niên đứng ngoài cửa khẽ thở phào, không dám nói thêm gì nữa, xoay người mở thư phòng, cẩn thận đi ra rồi một lần nữa đóng cửa lại.
Trong thư phòng u ám, một đôi mắt lạnh mở to.
Ánh mắt hung dữ lại sắc bén như ánh đao, nháy mắt có thể xé rách bóng tối vô tận trong căn phòng này ra.
Thật lâu sau, trong thư phòng tối truyền ra một tiếng cười nhẹ đầy mỉa mai.
An Hạ Thái Bình năm thứ 26, tại Ung thành - thủ phủ của Nam Lục Tỉnh xảy ra một sự kiện kinh thiên động địa.
Cô cả Trịnh Anh của nhà họ Trịnh thân là con dâu cả tương lai của Đốc quân Nam Lục Tỉnh Phó Chính chưa kết hôn đã có thai, nếu chỉ như vậy thì cũng thôi, ấy thế mà đứa bé còn là con của cậu tư nhà họ H Tuy rằng nhà họ Phó đã ép chuyện này xuống, báo chí lớn nhỏ khắp Ung thành không dám tùy ý nhắc tới những tin tức này vẫn như mọc cánh bay khắp ngõ nhỏ phố lớn ở Ung thành, thậm chí còn lan ra cả ngoài. Phó gia có thể quản ở Nam Lục Tỉnh, nhưng thế giới bên ngoài Nam Lục Tỉnh to như thế, hơn nữa không phải nơi nào nhà họ Phó cũng nhúng tay vào được.
Thế nên chỉ qua vài ngày, tin tức về nhà họ Phó đã truyền khắp cả nước đến ôn ào náo nhiệt.
Càng không cần phải nói... Trên thực tế, nhà họ Phó chưa chắc có thể tuyệt đối khống chế báo chí ở Nam Lục Tỉnh. Dù sao giờ cũng sang thời đại mới, cho dù là Đốc quân cũng không thể một tay che trời được
Đám phóng viên không dám viết quá lộ liễu nhưng ngấm ngầm chửi người lại không thành vấn đề. Càng không nói tới đám văn nhân giỏi bút pháp chỉ gió nói mây, muốn viết thì không lo không viết được. Hai ngày sau, nhà họ Phó truyền ra tin tức, cậu tư Phó cưới cô Trịnh, còn người vốn dĩ là mợ tư tương lai của nhà họ Phó lại gả cho cậu cả Phó.
Tin tức này vừa truyền ra, cả Ung thành như nổ tung.
Tiểu dân bá tánh tầm thường thì tám chuyện vỉa hè, văn nhân mặc khách lại vừa chém gió tô màu hồng phấn cho chuyện tình của cậu tư Phó và cô Trịnh, vừa thương cảm cho cô ba Lãnh vô tội bị kéo chuyện này. Còn về phần các bậc đức cao vọng trọng thời trước và đám quân tử đạo đức thì đều nhằm thẳng khẩu súng phê phán vào nhà họ Phó mà bắn. Sinh ra loại con trai như này thì nên sớm đập chết 1 đi, giờ không biết liêm sỉ thành toàn đôi nam nữ chó má kia thì cũng thôi, lại còn cưỡng ép cô ba Lãnh gả cho đứa con cả đã tàn phế là sao?
Cái gì? Anh nói không phải cưỡng bức á?
Là cô bé của nhà họ Lãnh kia có vấn đề về đầu óc nên mới gả cho một tên tàn tật, hay là con cả nhà họ Phó điên rồi mới đi cưới một cô gái mà em trai mình không thèm? Nhưng nói ngàn lời vạn lời thì đây là lỗi của nhà họ Phó, Phó Đốc quân gia giáo không nghiêm, không biết dạy con, nếu không đã không xuất hiện chuyện như thế này rồi?
Tóm lại chính là mắng!
Trong lúc nhất thời, các loại tiểu thuyết diễm tình về em trai với chị dâu tương lai bay đầy trời, nhà họ Phó bị đám văn nhân vô công rồi nghề chửi cho ngập nước bọt, Phó Đốc quân ở nhà tức giận tới mức cũng rụng quá nửa, đến lúc tức không chịu nổi sẽ lại nọc thằng con trai thứ tư ra đập cho một trận.
Ngược lại, cũng là chuyện cậu cả cưới người vốn dĩ là em dấu tư tương lai, nhưng vì thanh danh của cậu cả Phó vẫn luôn tốt mà lại gặp phải chuyện không may, thêm cô ba Lãnh vốn là người vô tội, vì thế c chỉ chủ yếu chửi mắng nhà họ Phó làm việc không chú ý, không biết lễ nghi, rối lσạи ɭυâи thường. Hai đương sự không hề bị réo tên trong trận sóng gió này.
Thế nên nói, ông cụ Lãnh cả đời cầm bút vẫn có hai phần bản lĩnh thực sự. Cho dù nhà họ Phó biết rõ trong lòng nhưng vì mình đuổi lý nên phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Bằng không nếu cậu cả Phó và nhà Lãnh lại làm ầm ĩ lên, nói không chừng người ở tít kinh thành vốn luôn đối đầu với nhà họ Phó cũng sẽ nhúng tay vào, đến lúc đó thì sự tình thật sự không xong.