Mùa hè, ánh nắng nhẹ nhàng nhưng nóng rực đổ lên những chàng trai trên sân thể dục. Đồng phục mỏng manh thấm đẫm mồ hôi bám chặt vào người, nhưng dù vậy, cũng chẳng thể giảm đi tiếng reo hò sôi nổi của các thiếu niên.
Trái lại dưới bóng cây, lại là một khung cảnh yên tĩnh.
Ba, bốn cô gái ngồi sát nhau, cùng nhìn về một hướng, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng cười khúc khích, e thẹn nhưng rồi nhanh chóng im bặt, như sợ làm kinh động đến điều gì đó.
Và ở nơi các cô đang nhìn, có một chàng trai đang ngồi.
Khác với những chàng trai cùng lứa đang mồ hôi nhễ nhại, chàng trai ấy có ngoại hình cực kỳ tuấn tú, yên tĩnh ngồi trên bậc thềm dưới bóng cây. Thiếu niên có làn da trắng, đầu ngón tay mang chút sắc hồng ấm áp, nhẹ nhàng đặt trên trang sách, tựa như một bức tranh mà người ta không nỡ rời mắt.
Nhưng có điều mà không ai biết, đôi mắt đen láy trong suốt như pha lê của thiếu niên kia, lại xuyên qua những trang sách dày cộp, lướt qua cơ thể của tất cả những chàng trai trên sân, gần như lơ đãng thở dài, thầm nhận xét trong lòng: “Không có ai đáng xem cả.”
Không có cơ bụng sáu múi đẹp mắt, chiều cao cũng không bằng y, càng không đẹp bằng y.
Đến nỗi thụ chính - Bùi Du - người có ngoại hình được xem là thanh tú, dĩ nhiên cũng được xếp vào nhóm “không đáng xem”.
Y thất vọng hạ thấp hàng mi: “Tiểu Thống, sao cậu lại tin chắc tôi sẽ cam lòng “hy sinh tất cả” vì một người, thậm chí còn chẳng đẹp bằng mình chứ?”
Giọng nói lạnh lùng của hệ thống vang lên từ sâu trong tâm trí: “Minh Hân, đây là thế giới trừng phạt. Điều cậu cần làm chỉ là tuân theo kịch bản, chứ không phải kén chọn.”
“Tiếc ghê.” Nỗi buồn trong mắt Minh Hân càng thêm đậm, như thể việc không thể chọn người mình thích trong thế giới trừng phạt, là chuyện vô cùng thất vọng.
Hệ thống thấy đau đầu kinh khủng.
Cậu ta thực sự có biết mình đến đây làm gì không? Đừng nói cậu ta nghĩ đến đây nghỉ mát đấy nhé?
Lúc này, nó cuối cùng cũng nhớ lại lời giải thích của Minh Hân về việc chạy trốn.
“Chạy trốn?” Trên khuôn mặt của chàng thanh niên hiện lên vẻ ngơ ngác, bối rối và ngây thơ, như thể sau khi rời khỏi chiếc l*иg vàng tinh xảo đã sống hơn mười năm, y mới phát hiện ra thế giới này cằn cỗi như vậy. Khóe mắt y rủ xuống, nở một nụ cười vô tội: “Tôi chỉ đang đi giải sầu thôi.”
Nghe lời giải thích này, phản ứng đầu tiên xuất hiện trong đầu hệ thống là: Minh Hân đang lừa nó.