Trọng Sinh Về Thời Cấp Ba, Tôi Dương Danh Thành Tựu

Chương 17

Cậu ta quăng cái tay cô gái kia ra: “Lưu Giai Hân, cậu muốn Trâu Khải Minh ghét cậu à?”

Những cô gái này rõ ràng là đang kiêng dè Vương Vũ Sam, họ buông Dịch Tiệp và Dương Văn Quân ra. Dương Văn Quân lập tức chạy đến nắm tay Dịch Tiệp, lòng bàn tay cô nàng ướt đẫm mồ hôi, cô gái nhỏ bị dọa sợ rồi.

“Vương Vũ Sam, cậu đừng lo chuyện bao đồng.” Cô gái tên Lưu Giai Hân đó lườm Vương Vũ Sam rất hung hãn, vẻ mặt của cô ta trở nên cay nghiệt.

Vương Vũ Sam nhìn cô ta nghiền ngẫm: “Họ là bạn học của tôi, tôi không thể không quan tâm. Hơn nữa, Trâu Khải Minh là anh em của tôi, cậu ở bên ngoài phá hoại danh tiếng của cậu ấy còn bắt nạt người cậu ấy thích nên tôi không thể làm ngơ được. Nếu cậu còn gây chuyện thì tôi không ngại đánh con gái đâu.”

Một cô bạn của Lưu Giai Hân thì thầm vào tai cô ta vài câu, Lưu Giai Hân nghe xong thì rất tức giận, cô ta chuẩn bị rời đi.

Nhưng Vương Vũ Sam lại nhắc nhở trước khi cô ta rời đi: “Nếu sau này Dịch Tiệp xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ tính sổ với cậu đấy. Tốt nhất là cậu thức thời một chút đừng tự rước lấy nhục nhã, nếu không thì tôi không dám đảm bảo mình sẽ nói gì với Trâu Khải Minh đâu, cũng chưa biết chừng liệu tôi có dẫn người đến tìm cậu gây sự hay không đâu.”

Lưu Giai Hân tức đến mức bước đi loạng choạng.

Dịch Tiệp bước đến trước mặt Vương Vũ Sam cảm ơn cậu ta, cô nghĩ ngợi rồi lại nói: “Tôi mời cậu ăn kem nhé, cậu thích ăn loại gì? Coi như tôi cám ơn cậu vì đã ra tay giúp đỡ khi thấy chuyện bất bình đi.”

Vương Vũ Sam khẽ cười, hai lúm đồng tiền khiến cậu ta trông dễ thương và ngây thơ hơn một chút, cậu ta cũng không khách sáo mà lấy đại một cây kem trong tủ lạnh rồi giơ lên với Dịch Tiệp, cô cũng thẳng thắn trả tiền.

Vương Vũ Sam có lòng tốt nên nói với Dịch Tiệp rằng: “Tôi sẽ cảnh cáo những cô gái ngoài trường đó giúp cậu, còn Lưu Giai Hân thì chắc không dám làm gì nữa đâu. Nếu cậu ta còn lén lút đe dọa cậu ở trong trường thì cậu có thể nói với tôi.”

Không ngờ Vương Vũ Sam lại là một người khá quan tâm đến bạn cùng lớp, Dịch Tiệp vui vẻ đón nhận thiện ý của cậu ta, sau này nếu cậu ta cần giúp đỡ thì cô cũng sẽ không ngồi yên nhìn.

Sau khi Vương Vũ Sam rời đi Dương Văn Quân mới dám nói chuyện lớn tiếng, cô nàng nói rằng mình sợ muốn chết, những người này thật là làm xằng làm bậy. Dịch Tiệp bảo Dương Văn Quân hãy kể chuyện này với bố mẹ khi về nhà, còn mình cũng sẽ về nhà báo cáo với người nhà.

Cô vốn là người cẩn trọng, người không đυ.ng đến ta thì ta không đυ.ng đến người, bây giờ cô không có năng lực giải quyết những chuyện này thì giao cho người lớn giải quyết.

Dương Văn Quân đảm bảo cô nàng sẽ nói rõ ràng hết mọi chuyện, nhất định phải cho bọn họ một bài học.

Khi Dịch Tiệp về tới nhà, cô kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho dì Cả nghe, dì Cả vội vàng kiểm tra xem cô có bị thương không, sau khi dì ấy xác nhận không sao thì mới yên tâm rồi tức giận gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm lão Hà.

Dịch Tiệp đã gửi bài viết đi trong hai ngày nghỉ, đã hoàn thành một nhiệm vụ, giờ chỉ cần lẳng lặng chờ đợi kết quả là được.

Sau khi Dịch Tiệp trở lại trường sau kỳ nghỉ, cô lập tức được gọi vào phòng làm việc, trong phòng làm việc có bố mẹ của Dịch Văn Quân và cô nàng cũng ở đó.

Lão Hà nói những chuyện cũ rích như việc học của Dương Văn Quân với bố mẹ cô nàng, thậm chí thầy ấy còn khen ngợi Dịch Tiệp, bảo Dương Văn Quân nên học hỏi từ Dịch Tiệp cần phải nghiêm túc với việc học hơn.

Bố mẹ Dương cũng ngồi bên cạnh bảo Dương Văn Quân nên nghe lời thầy cô và Dịch Tiệp nhiều hơn khiến cô nàng xấu hổ đến mức dùng ngón chân moi sàn.

Không lâu sau, Lưu Giai Hân bước vào cùng với một cặp vợ chồng trung niên ăn mặc giản dị, hoàn toàn trái ngược với trang phục lòe loẹt của Lưu Giai Hân, lão Hà nhìn thấy họ liền nghiêm túc.

Dường như Lưu Giai Hân đã khóc, trên mặt còn có dấu vết bị tát, có lẽ là đã bị dạy dỗ ở nhà.

Lão Hà tràn đầy khí thế của một giáo viên chủ nhiệm kiêm giám thị, ông ấy nói với Lưu Giai Hân và bố mẹ cô ta một tràng, bố mẹ cô ta dường như đã cúi gập người xuống, Dịch Tiệp thở dài trong lòng, con cái đúng là của nợ.

Bố Dương nói vài lời nhẹ nhàng, lão Hà liền ngừng trách mắng rồi bảo Lưu Giai Hân xin lỗi Dịch Tiệp và Dương Văn Quân đồng thời viết giấy cam kết nếu lần sau tái phạm thì sẽ bị xử lý đuổi học.

Cuối cùng Lưu Giai Hân không kìm được phải vừa khóc vừa xin lỗi, bố mẹ Lưu Giai Hân cười gượng xin lỗi bố mẹ Dương, bố Dương xua tay nói trẻ con lớn lên phạm lỗi là chuyện thường, chỉ cần dẫn dắt tốt là được.