Trọng Sinh Về Thời Cấp Ba, Tôi Dương Danh Thành Tựu

Chương 12

Trương Bội Dao ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy giọng nói của con thì mệt mỏi cả một ngày dường như cũng vơi bớt. Ba người lải nhải trò chuyện rất lâu, cuối cùng đành lưu luyến cúp điện thoại.

Dịch Tiệp thật sự rất muốn được gặp mẹ ngay lúc này, chắc chắn bà đi làm xa rất vất vả, mình lại càng phải nỗ lực, không làm mẹ thất vọng mới được.

Trả điện thoại cho dì Cả, dì đang xem bộ phim tình cảm gia đình rất nổi tiếng ở trên TV vào năm 2012, xem không chớp mắt, chỉ sợ bỏ lỡ tình tiết, Dịch Tiệp nhìn cốt truyện ma quỷ đó mà không nỡ nhìn thẳng.

Dẫn em trai vào phòng, ngồi kèm cậu nhóc làm bài tập. Dịch Thần có hơi kháng cự việc làm bài tập này, Dịch Tiệp hỏi cậu nhóc có còn muốn đi ra ngoài chơi nữa không, Dịch Thần cảm nhận được sự uy hϊếp thì lập tức ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Thành tích học tập của Dịch Thần cũng được, bản thân nhà họ Dịch bọn họ quả thật là có mầm học tập. Dịch Tiệp làm bài tập Ngữ Văn, đồng thời hướng dẫn Dịch Thần làm bài tập, hai tiếng rưỡi sau Dịch Thần đã hoàn thành bài tập của hai ngày nghỉ. Còn Dịch Tiệp mới chỉ vừa viết xong bài tập Ngữ Văn, học sinh tiểu học đúng là hạnh phúc ghê.

Lúc đi ngủ, đầu óc của Dịch Tiệp đầy ắp những suy nghĩ về việc ngày mai có thể đi chơi gì. Trong tay chỉ có 20 tệ, cô không có nhiều lựa chọn. Đúng rồi, thư viện!

Thị trấn có một thư viện, có điều hòa miễn phí lại còn có thể đọc sách. Hơn nữa, nơi đó cũng có thể giúp em trai Dịch Thần rèn luyện thói quen đọc sách, đúng thật là một nơi lý tưởng. Nghĩ đến cách giải quyết này, Dịch Tiệp hài lòng chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, sau khi Dịch Tiệp và em trai ăn sáng xong, cô nói với dì Cả rằng cô sẽ dẫn Dịch Thần đến thư viện đọc sách và sẽ không về nhà ăn trưa. Dì Cả dặn cô chiều về sớm, còn đưa cho Dịch Tiệp 20 tệ để làm tiền ăn trưa.

Thư viện cách nhà dì Cả không xa, chỉ mất mười phút đi bộ.

Vừa vào cửa, Dịch Thần đã kéo tay áo của Dịch Tiệp thì thầm: "Chị ơi, ở đây có nhiều sách nhỉ!" Vì chị đã dặn trên đường đi rằng phải giữ yên lặng trong thư viện, không được làm phiền người khác.

Dịch Tiệp đáp: "Đúng rồi, cả đời em cũng không đọc hết sách ở đây đâu!" Dịch Thần không biết "cả đời" là bao lâu, nhưng điều này vẫn khiến cậu nhóc không khỏi ngạc nhiên vô cùng.

Dịch Tiệp dẫn Dịch Thần đến khu vực đọc sách dành cho trẻ em, bảo cậu nhóc chọn một cuốn sách mà cậu nhóc muốn đọc. Dịch Thần chọn tới chọn lui mà vẫn chưa chọn được cuốn nào, đành nhờ chị giúp.

Dịch Tiệp chọn cho cậu nhóc cuốn Harry Potter tập một phiên bản dành cho thiếu nhi. Cô còn lấy một cuốn sổ tay và một cây bút từ trong túi xách của mình ra, bảo Dịch Thần sau khi đọc xong phải viết bài cảm nhận dài 100 từ. Nghe thấy có yêu cầu, Dịch Thần lập tức xị mặt.

Dịch Tiệp nói: "Nếu em làm được, chị sẽ mua kem cho em, em có thể chọn loại nào cũng được, nhưng chỉ được ăn một cái, và không được nói cho dì Cả biết đấy nhé!" Dịch Thần nghe vậy thì vui vẻ, hớn hở đồng ý nhiệm vụ này, bởi vì dì Cả thường không cho cậu nhóc ăn kem, dì bảo rằng không tốt cho sức khỏe.

Dịch Tiệp tìm một chỗ ngồi trong phòng đọc để Dịch Thần bắt đầu đọc sách, còn mình thì ra ngoài kệ sách tìm sách để đọc.

Bên cạnh kệ sách văn học thiếu niên, Dịch Tiệp thấy một bảng thông báo viết rằng cuộc thi viết "Giấc mộng Trung Hoa của tôi" đã bắt đầu nhận đơn đăng ký.

Thông báo giới thiệu ngắn gọn về chủ đề bài viết, độ tuổi tham gia là từ 12 đến 16 tuổi. Giải nhất là 2000 tệ tiền mặt và một bộ sách tứ đại danh tác* phiên bản bìa cứng, giải nhì có 1000 tệ tiền mặt và một bộ đồ dùng học tập tinh xảo, giải ba chỉ có 500 tệ tiền mặt.

*Tứ đại danh tác: Bốn tác phẩm văn học nổi tiếng, đình đám nhất Trung Quốc bao gồm: Tam Quốc Diễn Nghĩa, Thủy Hử, Tây Du Ký, Hồng Lâu Mộng.

Mỗi bài viết đạt giải sẽ được đăng trên tạp chí Học Sinh Cấp Ba Đọc Gì, một tạp chí ngoại khóa mà bọn họ thường được phát, trước đây Dịch Tiệp cũng rất thích đọc nó.

Chỉ cần gửi bài viết đến địa chỉ ghi trên thông báo trước ngày 15 tháng 9 và ghi rõ tên trường, lớp học là có thể tham gia.

Dịch Tiệp cảm thấy hơi động lòng. Việc sống lại đã mang đến cho cô một vài lợi thế, lại thêm ưu thế về tuổi tác, cô nghĩ mình nên làm một điều gì đó khác biệt. Mặc dù cô không biết liệu mình có thể giành được giải thưởng hay không, nhưng thử một lần cũng không thiệt gì, còn có thể rèn luyện khả năng viết lách của mình cũng khá tốt.

Dịch Tiệp lấy giấy bút ghi lại địa chỉ, sau đó chọn vài cuốn sách viết văn mẫu xuất sắc của học sinh trung học và một số sách chọn lọc về văn học cách mạng để chuẩn bị làm bài tập.

Trong phòng đọc, Dịch Thần đang chăm chú đọc sách, dù Dịch Tiệp ngồi ngay bên cạnh cậu nhóc mà cậu nhóc cũng không hề ngoảnh lại. Đúng là Harry Potter xứng đáng với danh hiệu cuốn sách dành cho mọi lứa tuổi.