Trọng Sinh Về Thời Cấp Ba, Tôi Dương Danh Thành Tựu

Chương 4

Về phòng, mọi người lại cùng nhau dùng khăn lau khô tóc, đúng vậy, ổ cắm trong ký túc xá không đủ để cấp điện cho máy sấy. Dịch Tiệp cảm thấy hơi sụp đổ, cô đã quên mất mình từng có cuộc sống cấp ba gian khổ đến vậy. May mà mùa hè tóc mau khô, ngồi dưới quạt trần một lát đã khô kha khá.

Sáu giờ hai mươi tối, chuông báo giờ tự học vang lên, mọi người vội vàng thu dọn đồ đạc rồi đến tòa dạy học. Cuối cùng cũng thoát khỏi cái mùi sữa tắm dầu gội nồng nặc quyện lẫn mùi mồ hôi khó ngửi ở hành lang.

Lúc bị Dương Văn Quân kéo vào phòng học, Dịch Tiệp mới nhận ra mình đã quên chỗ ngồi của mình ở đâu, cô nhìn lướt qua cả phòng, cái túi bút lòe loẹt kia là của cô!

Cô đi đến chỗ ngồi, mở sách giáo khoa ra thấy hai chữ Dịch Tiệp thì thở phào nhẹ nhõm. May là lúc trước cái túi bút này để lại ấn tượng sâu sắc cho cô, lúc ấy cô năn nỉ rất lâu mới được chị họ tặng cho.

Dịch Tiệp ngồi ở bàn thứ tư trong tổ sáu, cũng xem như ở giữa lớp, các chỗ ngồi trong lớp đều tách nhau ra, không có bạn cùng bàn để tránh nói chuyện riêng trong giờ học. Dịch Tiệp khá thích chỗ ngồi này, không quá gần cũng không quá xa. Kiếp trước cô bị cận tận 6 độ, lúc không mang kính chẳng khác gì người mù. Đời này cô phải bảo vệ mắt mình thật tốt, không thể để bản thân bị cận thị nữa.

Dịch Tiệp lật sách giáo khoa của mình ra, không hổ là cô, mỗi cuốn cô chỉ mới đυ.ng lèo tèo vài trang, chữ viết ít đến đáng thương. Giờ đã khai giảng được một tuần rồi, không biết ngày trước bản thân làm gì trong giờ tự học buổi tối nữa.

Dịch Tiệp thầm quyết tâm, lấy vở bài tập ra rồi lập một bảng kế hoạch tự học dựa trên mức độ nắm vững kiến thức của bản thân và mức độ quan trọng của từng môn học trong trí nhớ của cô, sau này cô sẽ dựa theo đó mà học, khi nào hoàn thành nhiệm vụ trong ngày thì đánh dấu vào dòng của ngày đó. Làm như vậy không chỉ có thể tự giám sát bản thân mà còn có thể học tập một cách khoa học, có định hướng, không phải rơi vào tình trạng như ruồi mất đầu.

Mở sách giáo khoa toán ra, kết hợp với việc đọc từ trang đầu tiên tài liệu học tập của trường, đã lâu lắm rồi cô không tiếp xúc với sách giáo khoa nên có hơi khó đọc, dù sao cô đã quên kha khá kiến thức cấp hai rồi.

Có điều có thể là do linh hồn đã 27 tuổi nên khả năng đọc hiểu tốt hơn nhiều so với ấn tượng về thời còn đi học của cô, dần dần cô bắt đầu tập trung vào học.

Lúc tập trung thời gian luôn trôi qua rất nhanh, Dịch Tiệp thậm chí còn không biết giáo viên chủ nhiệm vào lớp khi nào. Khi chuông reo kết thúc tiết tự học buổi tối đầu tiên, Dịch Tiệp mới nhận ra bản thân đã đắm mình vào việc học cả tiếng đồng hồ, hiệu quả rõ rệt, cô không chỉ hoàn thành nhiệm vụ mà còn vượt mức đề ra, Dịch Tiệp tự hào đánh một dấu đạt cho ngày hôm nay.

Dịch Tiệp xoa xoa hai mắt đã hơi mỏi, cô tự thực hiện một vài bài tập thả lỏng mắt, lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Dương Văn Quân và Ngô Sở Hàm đang đứng ở ngoài hành lang, hét lên gọi cô bên cửa sổ: “Dịch Tiệp, ra ngoài chơi nào.” Dịch Tiệp cũng muốn thư giãn một chút nên bước ra khỏi phòng học.

Vừa ra cô đã thấy bên cạnh Dương Văn Quân và Ngô Sở Hàm còn có mấy người khác, đều là người Dịch Tiệp còn nhớ, lần lượt là Quách Tử Gia học giỏi nhất lớp, Hạc Phi cái gì cũng biết, lớp phó văn nghệ Tương Viện, ờm, và còn có cậu ta, người yêu thời cấp ba của cô, Vương Vũ Sam.

Nói thật thì cô cũng chẳng nhớ nổi hồi đó mình thích cậu ta vì lý do gì nữa, chắc là vì lúc đó còn nhỏ, muốn thử cái gì đó mới mẻ thôi.

Nhớ lại ngày đầu tiên đến nhận lớp, giữa một đám con trai làm nền trong lớp thì khuôn mặt thanh tú và gu ăn mặc khá được của Vương Vũ Sam khiến cậu ta trông cứ như một nam chính trong phim Hàn Quốc ấy.

Sau này, cậu ta cũng thật sự được các bạn nữ bình chọn là hotboy của lớp 427 bọn họ. Sau khi hai người chia tay vào năm lớp mười một, cậu ta cũng thay bồ như thay áo, nhưng giờ trong mắt Dịch Tiệp, ấn tượng về cậu ta chẳng còn gì ngoài một thằng nhóc khá giả.

Trong lòng Dịch Tiệp có một cảm giác thích thú kỳ lạ, sau khi sống lại, hóa ra bạn trai cũ của mình còn chưa kịp lớn nữa.

Dịch Tiệp nhẹ nhàng hỏi Dương Văn Quân bên cạnh: “Các cậu chơi gì đấy?”

Ngô Sở Hàm tỏ vẻ đắc ý: “Chơi nói thật hay thử thách, oẳn tù tì, người thua cuối cùng phải chịu phạt, nếu chọn nói thật thì phải trả lời ba câu hỏi.”

Dịch Tiệp thấy chán ngắt, trò này trước đây cô chơi đến chán luôn rồi, nhưng đối với lũ trẻ mới vào cấp ba thì đây là trò chơi rất hay để làm thân, đặc biệt là đám trẻ dậy thì luôn cất giấu nhiều tình cảm yêu ghét.