Cổng trường trung học Hoài Nam nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của hai người một chó.
Mãi nói chuyện với Trần Duyệt Tân, đến lúc này Sầm Nịnh mới chợt nhận ra.
"Wow, em đưa chị đến tận trường luôn." Cô cười nói.
Trần Duyệt Tân mím môi, cảm thấy nụ cười trên mặt cô cực kỳ giống như đang cố dụ dỗ trẻ con, bèn đáp: "Dù sao em cũng phải dắt chó đi dạo, tiện đường thôi."
Cậu chạm vào túi áo, phát hiện mình quên mang khăn giấy.
May mắn là trong túi Sầm Nịnh có nên cô đưa cho cậu một gói.
"Cảm ơn em đã đưa chị đi học nhé."
Học sinh trung học được học sinh tiểu học đưa đến trường nghe có vẻ buồn cười, nhưng trải nghiệm của Sầm Nịnh lại khá thú vị.
"Chị vào trường đây, nhớ qua đường cẩn thận nhé."
Sầm Nịnh luyến tiếc vuốt ve bộ lông ấm áp của chú Samoyed rồi mới quay lưng bước vào trường.
***
Mấy hôm nay lớp học không bật điều hòa, chỉ mở toang hai bên cửa sổ để thông gió.
Khi Sầm Nịnh bước vào lớp, Kim Duyệt Khả đang pha nước uống viên sủi vitamin C.
Sau khi chào hỏi nhau, cô ấy đẩy ống sủi đến bàn của Sầm Nịnh: "Cậu uống một viên không?"
Sầm Nịnh chỉ từng ăn viên vitamin C, chưa thử qua loại viên sủi này.
Cô cầm lên nhìn: "Vị cam ngọt..."
Sau đó cô đứng dậy đến máy lọc nước rót nước vào cốc mới mua, làm bằng nhựa, không sợ rơi vỡ nữa.
"Hôm nay cậu có tâm trạng tốt nhỉ?" Nhìn thấy Sầm Nịnh từ lúc vào lớp đến giờ không ngừng cười, Kim Duyệt Khả hỏi một câu.
Sầm Nịnh vui vẻ gật đầu: "Đúng vậy, vì mình vừa vuốt ve một chú chó siêu dễ thương..."
Cô vừa chia sẻ buổi sáng tuyệt vời của mình với Kim Duyệt Khả vừa thả viên sủi vitamin C vào cốc.
Viên sủi màu trắng nhanh chóng chìm xuống đáy cốc, tan ra thành những bọt khí li ti, lan rộng khắp cốc, biến nước trong trở nên đυ.c ngầu rồi chuyển sang màu vàng nhạt đẹp mắt.
Sầm Nịnh lắc cốc rồi uống một ngụm lớn.
Dù nói là vị cam "ngọt" nhưng vị giác của Sầm Nịnh cảm nhận nhiều vị chua hơn, tuy nhiên vị chua này không giống với nước cam thông thường, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ ở đầu lưỡi cũng sắc hơn.
"Khá... ngon đó chứ?" Sầm Nịnh uống liên tục vài hớp, cảm thấy khá thú vị.
Kim Duyệt Khả gật đầu rồi cúi xuống lấy từ hộc bàn ra một hộp việt quất đã rửa sạch: "Ăn việt quất đi, tốt cho mắt."
Bài vở cấp ba nặng hơn nhiều so với cấp hai, học được hơn một tháng, cô ấy cảm thấy thị lực mình yếu đi nhiều.
Sầm Nịnh không khách sáo, lấy một quả việt quất đưa vào miệng: "Cảm ơn."
"Sau đó là thứ quan trọng nhất..."
Cuối cùng Kim Duyệt Khả đặt một quyển sách bài tập vật lý dày cộp lên bàn, giọng điệu bình thản nhưng vào tai Sầm Nịnh thì lại như tiếng nhạc.
"Để cậu "tham khảo", nhanh lên, tiết đầu là tiết vật lý đó."
Sầm Nịnh xúc động nhận lấy, sâu sắc nói: "Tớ yêu cậu nhất."
"Thứ tình yêu phù phiếm này, tớ không cần." Kim Duyệt Khả không biểu lộ cảm xúc, giọng điệu lạnh lùng nói.
Sầm Nịnh: "?" Cậu không bình thường.
Theo tính cách của Kim Duyệt Khả trước đây, lúc này lẽ ra cô ấy đã diễn xuất cùng cô rồi.
"Hôm nay cậu làm sao thế?" Sầm Nịnh chạm vào trán cô ấy, lo lắng hỏi: "Cậu sốt hay bị ai nhập à?"
Kim Duyệt Khả đập tay cô xuống, buồn bã nói: "CP của mình xong rồi, phiền chết đi được."
Sầm Nịnh hơi bối rối: "Cặp nào vậy?"
"Không phải cặp nào." Kim Duyệt Khả rất chán nản: "Là tất cả các cặp!"
Cô ấy cau mày, đôi môi mấp máy, dường như có một bụng tâm sự muốn giãi bày với Sầm Nịnh, nhưng cuối cùng ngàn lời vạn chữ chỉ hóa thành một tiếng thở dài đầy đau đớn.