Dường như có một nam một nữ đang nói chuyện, mặc dù không nghe rõ họ đang nói gì, nhưng giọng điệu đùa giỡn của nam sinh và giọng nói cao vυ't của nữ sinh nhanh chóng làm Kim Duyệt Khả kết luận được.
“Chắc là đôi nào đó đang tình tứ thôi mà?” Gương mặt cô ấy giãn ra, không hứng thú lắm: “Gan cũng lớn đấy, cho dù không bị giáo viên bắt gặp, nhưng để học sinh khác thấy thì cũng ngại nhỉ?”
Có lẽ những người đang yêu thì ngoài đối tượng của mình ra thì những người khác làm như không nhìn thấy đi?
Ban đầu Sầm Nịnh cũng đồng tình với cô ấy, nhưng rất nhanh sau đó, khi giọng của nữ sinh ngày càng to hơn, sự tức giận trong giọng nói khiến cô khó mà bỏ qua.
“Chia tay à? Dữ dội thật, không chừng còn đánh nhau đấy?”
Cô nhìn theo hướng phát ra âm thanh, đập vào mắt là một bụi cây rậm rạp.
Kim Duyệt Khả cũng nghĩ có khả năng này, tâm trạng lập tức căng thẳng, nắm lấy cổ tay Sầm Nịnh kéo về phía đó: “Đi xem thử, nếu không được thì chúng ta còn có thể ra can.”
Sợ bị phát hiện, cả hai cố tình bước nhẹ nhàng, rón rén tiến về phía trước.
Vượt qua bụi cây, tầm nhìn của hai người không còn bị che chắn.
Nhưng khi nhìn rõ người ở đằng xa là ai, Sầm Nịnh bất ngờ lùi lại, vội kéo Kim Duyệt Khả trốn vào sau bụi cây.
“Sao vậy?”
Kim Duyệt Khả vẫn chưa phản ứng kịp, có chút mơ hồ nhưng vẫn nhớ phải hạ thấp giọng: “Cậu thấy người rồi à?”
Cô ấy chỉ cảm thấy có hai bóng người lướt qua trước mắt, chưa kịp nhìn rõ thì đã bị Sầm Nịnh kéo đi trốn.
Nhưng cảm giác này sao lại có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ thế này?
Sầm Nịnh ép cành lá trước mặt xuống, nheo mắt xác nhận danh tính của một người trong đó.
“Là Bạch Chi.”
Trước mặt bọn họ có một chiếc bàn đá cẩm thạch thấp và ba chiếc ghế tròn, nếu thường ngày nhìn thấy, chắc chắn Sầm Nịnh đã đến ngồi thử một chút rồi.
Nhưng bây giờ hai người đứng gần bàn ghế không ngồi xuống mà chỉ đứng cạnh bàn.
Từ góc độ này, Sầm Nịnh có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt Bạch Chi đang tỏ ra không thiện chí, nói điều gì đó với nam sinh đối diện, trông cô ấy tức giận đến mức mặt đỏ bừng.
Nam sinh ấy lại dựa vào bàn đá một cách lơ đễnh, cười cợt, miệng ngậm một điếu thuốc.
“Thằng đó trông kiêu ngạo ghê.” Sầm Nịnh dùng tay quạt quạt trước mũi: “Là ai vậy?”
Dù còn cách một đoạn nhưng cô cảm thấy mình vẫn hít phải khói thuốc lá.
“Hình như là Cố Thừa Vũ.” Nhận ra câu trả lời của mình có chút không chắc chắn, Kim Duyệt Khả lại thêm phần khẳng định: “Chắc chắn là cậu ta.”
Sầm Nịnh mở to mắt, ép cành cây trước mặt xuống: “Là Cố Thừa Vũ lớp 11 à?”
“Đúng rồi, cậu biết à?”
Đôi mắt Sầm Nịnh càng thêm sáng: “Có nghe nói qua.”
Là nhân vật nam phụ đầu gấu trong truyện mà, tất nhiên là cô biết rồi.
Khóe mắt Kim Duyệt Khả giật giật: “Xong rồi, nếu thật là cậu ta, nếu họ đánh nhau thật, có khi chúng ta lên đó cũng bị đánh đấy, tốt nhất là gọi giáo viên đến cho an toàn.”
“Cậu vẫn chưa hiểu à? Bọn họ sẽ không đánh nhau đâu.”
Giọng Sầm Nịnh trầm xuống, nhớ lại cảnh trong truyện.
Rừng cây nhỏ, khói thuốc, cuốn sách mở trên bàn đá cẩm thạch và cuộc đối thoại không mấy vui vẻ, tất cả những yếu tố đơn giản này tạo nên cảnh đầu tiên nữ chính gặp nam phụ:
Ban đầu Bạch Chi chỉ muốn tranh thủ thời gian tự do của tiết thể dục đến rừng cây nhỏ đọc sách, không ngờ vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, Cố Thừa Vũ đã bước vào.
Vừa đi vào, cậu ta vừa dùng lòng bàn tay che bật lửa, châm điếu thuốc trên miệng.
Khi ngẩng lên thấy nơi này đã có người chiếm, thực ra Cố Thừa Vũ đã xoay chân định rời đi, nhưng không ngờ cô gái ngồi ở đó trông yếu đuối vậy mà gan lại lớn, còn dám yêu cầu cậu ta dập tắt điếu thuốc, nếu không sẽ báo cáo với giám thị.
Cố Thừa Vũ bật cười ngay tức khắc, không khách sáo mắng lại cô ấy nhiều chuyện.
Còn dám nói sẽ báo cáo cậu ta?