Sau Khi Xuyên Sách, Người Qua Đường A Là Tôi Và Nam Chính HE Rồi

Chương 20

Kim Duyệt Khả lập tức yên lòng: "Vậy thì tốt."

Nhưng khi nghĩ đến việc hai người đi du lịch quanh năm, thoải mái tự tại, Kim Duyệt Khả cảm thấy vị đắng đắng chua chua của trà chanh mướp đắng lại trào lên: "Vậy là bố mẹ cậu thật sự không đi làm ngày nào à? Mỗi ngày đều đi chơi, ai mà không ghen tị chứ."

"Có sao đâu." Sầm Nịnh tỏ vẻ không sao cả nói: "Con nhà giàu là thế mà."

"Phì..." Kim Duyệt Khả bật cười: "Bác trai bác gái có biết cậu nói họ là con nhà giàu không?"

"Có gì đâu, trước mặt họ tớ cũng nói thế." Sầm Nịnh bước qua bậc thang cuối cùng, nghĩ đến việc mình sắp tròn mười sáu tuổi, cảm xúc có chút phức tạp.

Nhiều lúc cô cố tình quên đi sự thật rằng mình đã chết một lần rồi sống lại, nhưng thỉnh thoảng những ký ức về kiếp trước lại bất ngờ xuất hiện trong đầu khiến cô khó lòng tự lừa dối bản thân.

Nhưng nghĩ nhiều cũng vô ích, chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.

Cô quay sang ôm lấy khuỷu tay Kim Duyệt Khả, bóp nhẹ tay cô ấy: "Sinh nhật tớ vừa lúc đúng thứ bảy, chắc chắn bố mẹ tớ sẽ đưa tớ về nhà cũ để tổ chức... Thế nên tối thứ sáu cậu có rảnh không?"

"Tớ mời cậu ăn cơm, chỉ hai đứa mình thôi, ăn mừng một chút."

Kim Duyệt Khả không có ý kiến gì: "Được thôi, ăn đồ ngon, tớ thích nhất là cái này."

Sầm Nịnh hừ hừ hai tiếng, không quên nhắc nhở: "Vậy cậu đã chuẩn bị quà gì cho tớ chưa?"

Kim Duyệt Khả giả vờ ngạc nhiên nhìn cô rồi giơ tay xoa tai mình: "Gì? Cậu vừa nói gì? Sao tự nhiên tớ lại bị điếc ngang thế nhỉ?!"

Sầm Nịnh nửa cười nửa không nhìn cô ấy biểu diễn.

Kim Duyệt Khả liếc nhìn sắc mặt của cô rồi tự mình ôm đầu, lắc lư như con vịt: "Ôi trời ơi, cuộc sống đã làm gì với một người yếu đuối không thể tự lo như tớ thế này!"

Lúc này hành lang có khá đông học sinh qua lại nhưng Kim Duyệt Khả chưa bao giờ biết xấu hổ là gì, dù bị nhiều ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm cũng không ảnh hưởng đến màn diễn của cô ấy.

Ngược lại là Sầm Nịnh, người luôn đi sát theo cô ấy lại cảm thấy không được tự nhiên.

"Đồ thần kinh." Cô cười mắng một câu, cố gắng không để ý đến ánh nhìn kỳ lạ của người khác, nhanh chóng theo kịp bước chân của Kim Duyệt Khả.

Khi vào lớp, Sầm Nịnh lấy ra ly trà chanh trong túi giấy. Những giọt nước nhỏ li ti bám trên thành cốc trong suốt làm ướt lòng bàn tay cô.

"Đói bụng." Kim Duyệt Khả đã trở lại bình thường, ngồi phịch xuống ghế giơ tay về phía Sầm Nịnh: "Bánh mì cuộn của tớ đâu?”

Trên đường đến trường, Sầm Nịnh thấy một tiệm mới mở bán bánh mì cuộn rất ngon, gần đây Kim Duyệt Khả rất thích ăn, ngày nào cũng nhờ cô mua giúp.

Cô cúi đầu lấy hộp bánh mì cuộn từ trong ba lô, Sầm Nịnh đổi cuốn mì cuộn của mình lấy Taco của Kim Duyệt Khả, kết hợp với trà chanh ô mai lạnh, hưởng dụng một bữa sáng rất phong phú.

Hôm nay bọn họ đến khá sớm, ăn xong bữa sáng, các bạn trực nhật mới vừa quét đến chỗ hai người.

Người chịu trách nhiệm quét dọn nhóm này vừa lúc là Bạch Chi.

Thấy Bạch Chi cầm chổi đi đến chỗ mình, Sầm Nịnh vội vàng đặt ly trà chanh xuống, rời khỏi chỗ ngồi, kéo ghế ra để Bạch Chi dễ dàng quét dọn.

Kim Duyệt Khả ngồi phía trong cũng đứng dậy, đi đến bên cạnh Sầm Nịnh, hỏi cô tiết sau là môn gì.