Sau Khi Xuyên Sách, Người Qua Đường A Là Tôi Và Nam Chính HE Rồi

Chương 18

“Có thể làm Trần hói chủ động đưa vào lớp thì chắc chắn phải học giỏi, ít nhất cũng phải trong top 50 của khối.” Thấy vẻ mặt Sầm Nịnh đầy mê mang, Kim Duyệt Khả nhếch mép cười : “Trần hói đầu là thầy hiệu trưởng Trần ấy.”

“Nếu học lực bình thường, thầy ấy chắc chắn sẽ không để ý, vì lớp chúng ta cũng đủ đông rồi nên học sinh chuyển trường này chắc chắn là người có thể nâng cao điểm trung bình của lớp.”

Sầm Nịnh gật đầu lia lịa nhưng lại chú ý đến một điểm khác: “Vậy giáo viên chủ nhiệm của chúng ta là con trai… của hiệu trưởng? Sao tớ lại cảm thấy trong lớp không có ai học quá tệ nhỉ.”

Lớp của bọn họ hiện có 51 học sinh, trong kỳ thi khai giảng vừa qua, học sinh đứng cuối lớp xếp hạng hơn 700 trong khối, mà cả khối có gần 900 học sinh.

Trong trường Trung học Hoài Nam không có lớp chọn hay lớp ưu tú, nhưng điểm trung bình của lớp họ vẫn thuộc hàng xuất sắc.

“Mặt giáo viên chủ nhiệm và hiệu trưởng giống hệt nhau, ai cũng có thể thấy bọn họ có quan hệ không tầm thường mà?” Kim Duyệt Khả cứ nghĩ ai cũng nhận ra điều đó.

Sầm Nịnh im lặng một lúc, giọng hơi lung lay: “Nhưng sao mình cứ thấy những người đàn ông hói đầu ở tuổi trung niên ai trông giống nhau nhỉ?”

Kim Duyệt Khả: “... Hả?”

Cũng có lý thật.

***

Dưới sự tuyên truyền của Doãn An An, không ai trong lớp không biết về sự xuất hiện của học sinh mới.

Vì vậy khi cô gái mái tóc dài quá vai mặc váy trắng bước vào lớp cùng giáo viên chủ nhiệm, cả lớp đồng loạt vỗ tay nhiệt liệt.

“Chào mừng bạn mới!”

“Chúc mừng thầy chủ nhiệm lại có thêm một học sinh xuất sắc toàn diện, đức trí thể mỹ lao!”

Giáo viên chủ nhiệm cười tươi, liếc nhìn học sinh mới bên cạnh: “Ôi, nhiệt tình thế này, đừng dọa bạn học mới.”

Nghe vậy, học sinh mới mím môi, cười ngại ngùng với giáo viên chủ nhiệm.

Thoạt nhìn cô ấy trông rất ngại ngùng, khi tự giới thiệu, mặt đỏ ửng, giọng nói cũng hơi run.

“Chào các bạn, tớ tên là Bạch Chi, rất vui khi được học cùng các bạn trong thời gian tới, cùng nhau tiến bộ...” Khi nhắc đến ‘học tập’, nụ cười ngại ngùng của cô ấy thêm phần tự tin, giọng nói nhẹ nhàng cũng trở nên cao hơn: “Mục tiêu của mình là trở thành học sinh giỏi nhất khối, mong các bạn giúp đỡ!”

Lời vừa dứt, cả lớp im lặng trong giây lát, sau khi giáo viên chủ nhiệm dẫn đầu vỗ tay mới vang lên những tiếng vỗ tay thưa thớt.

Đứng nhất khối?

Nhiều ánh mắt khó hiểu liếc về phía Mạnh Dao Thanh, người đã đạt vị trí nhất khối trong kỳ thi khai giảng vừa qua, trong lúc đó có không ít kẻ nhiều chuyện ồn ào:

“Học bá đấy! Vừa vào đã nhắm đến vị trí nhất khối!”

“Tự tin ghê! Ngầu thật đấy!”

Trong đám đông, Kim Duyệt Khả hờ hững vỗ tay rồi đột nhiên “chậc” một tiếng: “Mạnh miệng gớm, nhất khối, ngay cả mình cũng không dám nói mấy lời kiêu ngạo như thế!”

Kim Duyệt Khả luôn đứng đầu lớp, thành tích ở cấp hai cũng thuộc hàng xuất sắc trong toàn thành phố nhưng trường Trung học Hoài Nam không thiếu học bá, nên dù có tự tin đến đâu, cô ấy cũng không dám nói ra những lời như vậy, sợ bị bẽ mặt.

Vì vậy đối với người như Bạch Chi, người công khai tham vọng của mình, cô ấy cảm thấy vừa ngưỡng mộ vừa muốn xem kịch bản tự vả mặt.

“Bạch Chi... Trước đây tớ chưa nghe thấy cái tên này bao giờ, thành tích tốt trong kỳ thi toàn thành phố của các trường cấp hai tớ đều nhớ cả mà.”

“Cậu ấy đến từ nơi khác.” Sầm Nịnh vô thức nói ra.