Hoa Trong Gương

Chương 4

Thịnh Hạ quy củ mà ngồi nhìn khách khứa trong sảnh ăn uống linh đình. Cô biết tửu lượng của mình kém nên chỉ cầm ly r.ươu vang đỏ giả bộ một chút.

Tiệc gần kết thúc, các cô gái có mặt đều phải đi kính r.ươu. Một đám mỹ nhân vây quanh Ti Trầm. Mà tiểu hoa đán bên cạnh đều thay hắn nhiệt tình uống cạn r.ươu. Cuối cùng, đến phiên Thịnh Hạ, cô đi đến bên Ti Trầm khom người nâng ly: “Ti tổng, tôi kính ngài”.

Nói xong, cô liền tự mình rót một ly rồi nhấp môi uống một ngụm.

Nhìn Thịnh Hạ chỉ uống một ngụm, Ti Trầm nhướng mày, âm dương quái khí cười nói: “Ồ chỉ kính một ngụm thôi sao?”

Ngữ khí mỉa mai của hắn khiến xung quanh nổi lên một trận cười vang. Thịnh Hạ nhìn về phía Ti Trầm liền thấy khoé miệng hắn treo nụ cười trêu tức. Bất đắc dĩ, cô chỉ còn cách uống một hơi cạn sạch ly ru.ou.

Thấy thế, khoé miệng Ti Trầm hơi cong, cười nói: “Đến, chúng ta cùng uống một ly”.

Nói xong, không nhanh không chậm giơ ly r.ươu trong tay mình lên. Thịnh Hạ tay cầm ly không, ngượng ngùng sững sờ đứng tại chỗ. Lúc này, mọi người liền đồng loạt vây quanh mà cổ vũ cô kính Ti Trầm thêm mấy ly. Còn chưa đợi cô phản ứng, một ly Mao Đài đã được đưa tới. Thịnh Hạ chỉ có thể cắn răng tiếp nhận ly r.ươu kia, cố nén cảm giác cay mắt vì mùi r.ươu bay lên, nâng chén kính Ti Trầm: “Tôi cạn trước, kính ngài”.

Thịnh Hạ nhắm mắt lại, ngửa đầu uống cạn chén r.ươu cay. Cô có thể cảm nhận được rõ ràng hương vị cay nồng của r.ươu trắng từ yết hầu chạy xuống thiêu đốt cả dạ dày.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Thịnh Hạ đi dọc theo đường mòn của hoa viên ra ngoài hội sở. Đi đến đường lớn, phía sau bỗng xuất hiện một chiếc xe hơi màu đen, đèn xe chiếu sáng cả nửa con phố. Thịnh Hạ che mắt lại nhìn về phía cửa sổ chỗ tài xế vừa được hạ xuống: “Ti tiên sinh mời cô lên xe.”

Cửa xe vừa đóng, bên trong khôi phục vẻ tĩnh lặng chỉ còn nghe thấy tiếng lốp xe lăn trên mặt đường. Khi Thịnh Hạ ngồi vào trong xe, Ti Trầm liền lạnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô đành lên tiếng trước phá vỡ không khí trầm mặc: “Ti tổng, ngài có chuyện gì không?”

Ti Trầm quay đầu, khoé miệng treo nên nụ cười châm biếm: “Sao không gọi “chú” như lúc trước?”

Ánh mắt Thịnh Hạ thoáng qua tia giễu cợt, cô mở miệng hỏi: “Chú, ngài có chuyện gì sao?”

Hai người nhìn nhau, ánh mắt Ti Trầm sáng lên tia khó hiểu. Một lát sau, hắn rời mắt đi, ngữ điệu thản nhiên hỏi một câu: “Nhà cô ở đâu?”