BL Nắng Ấm, Thanh Xuân Trên Những Trang Giấy Trắng

Chương 1.1 Bạn Học Mới

Trời thu hôm nay có những cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo chút se lạnh trong không khí. Ánh mặt trời dịu dàng, tiếng chim hót líu lo vang lên, chào đón một ngày mới.

Cây cỏ xung quanh cũng bắt đầu chuyển sang sắc vàng rực rỡ, tạo nên cảnh quan đẹp mắt và lãng mạn.

Dù cảnh đẹp hữu tình như thế, lại có người nhìn chúng bằng con mắt sầu não.

Trạch Dương lặng lẽ ngắm nhìn qua khung cửa sổ lớp học, cảnh tượng chứa đầy sự thơ mộng ấy nhưng sâu trong đáy mắt cậu lại gợi lên một nỗi buồn sâu thẳm.

Không để cậu chìm đắm lâu trong thế giới bên ngoài quá lâu, không gian yên tĩnh bắt đầu xao động, chỉ còn lại tiếng bước chân của thầy Du vang vọng trên hành lang lớp học.

Bước chân dừng lại trước cửa lớp, thầy không vội vào ngay, mà để cho các em ổn định chỗ ngồi trước rồi mới bước vào.

Gần một phút trôi qua, học sinh trong lớp đã yên vị, thầy từ từ kéo nhẹ cánh cửa ra. Cánh cửa lớp giờ cũng đã cũ, âm thanh mở cửa mòn mỏi vang lên, kéo dài và chậm rãi như hơi thở của thời gian.

"Chúng em chào thầy ạ."

Khi thầy Du vừa bước vào lớp, tất cả học sinh đều đứng dậy, chào thầy rồi đứng đó chăm chú nghe thầy nói.

"Ừm, thầy chào các em, các em ngồi xuống đi. Hôm nay lớp chúng ta có bạn học mới chuyển đến." - nói dứt câu, thầy Du quay đầu nhìn ra ngoài cửa lớp, lớn giọng nói.

“Em vào đi.”

Bạn học đứng bên ngoài nghe thầy gọi, đã nhanh nhảu bước vào lớp, tiến lên bục giảng đứng cạnh thầy một cách ngoan ngoãn.

Thầy chuyển ánh mắt về phía dưới lớp, trên môi nở một nụ cười đầy ấm áp mà nói:

"Các em, đây là bạn học mới của chúng ta. Từ hôm nay, bạn ấy sẽ đồng hành cùng lớp, thầy mong các em sớm hòa nhập với bạn."

Nói rồi, thầy nhìn sang bạn học mới, cậu ta không cần thầy nhắc nhở, bước đến bảng đen, tay cầm viên phấn viết lên tên mình rồi nói:

"Xin chào, tôi là Tuyên Hoài Tần, rất vui được làm quen với mọi người." - Nói xong, trên gương mặt cậu không biểu lộ chút hào hứng, mà đôi mắt lại lạnh như băng.

Phía dưới lớp ai nấy cũng đã nhìn rõ dung nhan của cậu bạn mới. Cậu có khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt sáng lấp lánh như hai viên ngọc trai, đôi lông mày sắc nét và gọn gàng.

Mũi cao và thẳng, làn da trắng mịn màng như thiếu nữ đôi mươi. Đôi môi hồng hào, nhưng với gương mặt lạnh lẽo ấy, một nụ cười chắc chắn sẽ rất hiếm.

Trạch Dương đưa mắt quét từ đầu đến chân của Hoài Tần rồi khẽ cười.

*Cậu ta cao ráo, đẹp trai, với thân hình săn chắc và đôi mắt mang theo sát khí lạnh lẽo. Vẻ ngoài như thế chắc không dễ gần. Dù có phần nhàm chán, nhưng đẹp trai như vậy thì cũng đáng để bỏ qua.*

Trạch Dương thầm phỏng đoán. Tuy không chắc cậu ta giỏi ở mặt nào, nhưng về giao tiếp chắc chắn là khó. Đang mải suy nghĩ, cậu bị lời nói của thầy Du làm cho bừng tỉnh.

"Hoài Tần, em ngồi kế lớp trưởng đi."

Nghe đến câu "...ngồi kế lớp trưởng đi", Trạch Dương thoáng sững người.

Vì cậu chính là lớp trưởng của cả lớp, cậu cứ nghĩ thầy sẽ xếp cậu bạn mới ngồi cạnh Thanh Vân, Yến Triều hoặc Thành Long.

Thanh Vân là nữ sinh xuất sắc chỉ đứng sau Trạch Dương, Yến Triều và Thành Long là hai học sinh đứng thứ ba trong bảng xếp hạng. Nếu ngồi với bọn họ ắt hẳn cũng không thiệt thòi, chỉ là điểm hơi kém về mặt điểm số so với cậu.

Thoát khỏi dòng suy nghĩ, Trạch Dương nhìn thấy Hoài Tần đang tiến lại gần. Cậu bèn dời ghế sang một bên, nhường lại chỗ trống cho cậu ấy rồi nở nụ cười tươi rói.

Đợi cậu bạn mới cất cặp sách xong, Trạch Dương nhiệt tình giới thiệu:

"Xin chào, tớ là lớp trưởng Trạch. Nếu cậu có khó khăn trong việc học, tớ sẵn sàng làm cố vấn cho cậu."

"Ừ, cảm ơn."

Nói xong, Hoài Tần quay người lên bảng nghe thầy Du giảng bài, bỏ mặc Trạch Dương với vẻ mặt ngơ ngác.

*Gì vậy trời, cậu ta là khúc gỗ sao? Không trả lời nổi câu nào dài hơn ngoài giới thiệu tên à?*

Cạch cạch.

Thầy Du cầm viên phấn gõ lên bảng, ra hiệu mọi người tập trung nghe giảng.

"Các em lật sách trang 47 giúp thầy" - nói xong, thầy quay lưng về phía lớp.

Bỗng, đôi mắt Trạch Dương ánh lên chút buồn rầu, khi cậu thấy bàn tay già nua của thầy đang nắn nót viết từng chữ trên bảng đen.

Haz.

*Thời gian đúng là kẻ thù của nhân loại mà.* - Cậu thở dài một hơi, rồi lắc đầu ngao ngán. Nhìn hệt như một ông cụ non mười sáu tuổi.