Mạt Thế: Cá Mặn Dựa Vào Nhặt Ve Chai Trở Thành Boss Trùm

Chương 4: Tích trữ vật tư (1)

May thay, mọi vật tư đã được chuẩn bị đầy đủ, thậm chí cô còn mua được vũ khí mà mình luôn mong ước. Dù không nhiều, nhưng đủ để tự vệ.

Hai tháng điên cuồng mua sắm, số tiền cô dùng chưa đến một phần ba tài sản.

Với hai phần ba còn lại, cô dành một phần để mua vàng. Người ta thường nói “thời bình chơi cổ, thời loạn giữ vàng”. Xuyên suốt lịch sử năm ngàn năm, vàng luôn là đồng tiền cứng giá trị nhất.

Khi quay về biệt thự trên núi, cô nhanh chóng bước vào không gian. Cảnh tượng bên trong đã thay đổi hoàn toàn.

Mảnh đất trơ trụi ngày trước giờ đã phủ đầy cây trồng. Một khu vườn cây ăn quả trải dài, trên cành lủng lẳng đủ loại trái cây. Trong hồ và biển nhỏ đã có dấu hiệu của sự sống. Gà, vịt, bò, dê đều được nuôi nhốt.

Tất cả đều là kết quả của hai tháng miệt mài.

Nhìn không gian tràn đầy sức sống, Lăng Mặc cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết. Dù có xảy ra thảm họa nào, ít nhất cô cũng không lo chết đói.

“May mà không gian này đủ thông minh, không cần tôi tự làm.”

Thật ra cô hơi lo lắng. Từ trước đến nay, ngoài việc tự nuôi sống mình, cô nuôi gì chết đó. Ngay cả cây xương rồng trong tay cô cũng không sống quá một tháng.

Để biến cây trồng thành thực phẩm ăn được, cô còn mua vài dây chuyền sản xuất và các loại máy móc nông nghiệp.

Lăng Mặc chỉ nghỉ ngơi ở nhà một ngày rồi lại tiếp tục gom vật tư. Tiền còn lại trong tay cô vẫn còn một phần ba, phải tiêu hết trước khi tận thế biến chúng thành đống giấy lộn.

Bây giờ, cô gần như chắc chắn rằng thảm họa sắp tới sẽ liên quan đến nhiệt độ cực nóng.

Trước hết, cô quyết định tìm chỗ ở mới.

Dù biệt thự trên núi rất kín đáo, không sợ bị phát hiện ra không gian, nhưng xung quanh toàn là rừng. Nếu xảy ra cháy, cô sẽ không có đường thoát.

Vì vậy, cô bán luôn cả ngôi biệt thự lẫn ngọn núi.

Sau đó, cô tập trung vào việc mua nhà mới. Với tinh thần "có tiền mua tiên cũng được", chưa đầy nửa ngày cô đã giải quyết xong nơi ở.

Căn biệt thự mới chỉ có hai tầng, nhỏ hơn biệt thự trên núi khoảng một phần ba. Nhưng vì cô ở một mình nên căn nhà lớn cũng chẳng để làm gì.

Hàng xóm xung quanh toàn người giàu có, khu vực này được bảo vệ rất nghiêm ngặt, người lạ không dễ vào.

Cô rất hài lòng với nơi ở mới và dọn vào ngay trong ngày.

Cô cũng nhận ra một điều thú vị, đó là các hàng xóm của mình dường như cũng đang tích trữ vật tư. Hằng ngày có đến hàng chục chiếc xe ra vào khu dân cư.