Cuộc Sống Hàng Ngày Của Chủ Mẫu

Chương 16

Tần thị thất vọng nhìn nhi tử do chính tay mình tỉ mỉ nuôi dưỡng lớn lên, để lại một câu cuối cùng, rồi cũng không thèm quản hắn nữa, chỉ lôi kéo Lục Lệnh Quân rời đi.

Lục Lệnh Quân ngồi trò chuyện ở trong phòng của Tần thị, nhẫn nại khuyên giải an ủi bà rất lâu.

Lúc ra về, ánh mắt Tần thị nhìn Lục Lệnh Quân chẳng khác nào nhìn nữ nhi ruột, sự thân thiết tăng lên rất nhiều.

Bà còn bảo Ôn ma ma mang ra không ít đồ, bảo về sau Lục Lệnh Quân có thiếu thốn gì thì cứ tự mình lấy.

Hễ có việc gì không hiểu thì tìm Ôn ma ma, người dưới tay không biết làm việc cũng tìm Ôn ma ma mà học.

Ý nghĩa của việc này chính là đã thực sự trao cho Lục Lệnh Quân quyền quản lý gia đình.

So với đời trước, lúc Lục Hàm Nghi được giao cho chìa khóa cùng quyền quản lý, thực chất chỉ là danh nghĩa bề ngoài.

Trong một gia tộc lớn, con người mới chính là trọng tâm quyền lực, còn chìa khóa hay sổ sách chỉ là biểu hiện bên ngoài.

Những thứ cốt lõi của gia đình đều do người của Tần thị nắm giữ, Lục Hàm Nghi chỉ có quyền nhìn mà không có quyền động.

Toàn bộ hầu phủ to như vậy, nhưng thực ra ở đâu cũng có các chủ tử phân chia địa bàn.

Người hầu trong hầu phủ chia thành hai phe phái lớn. Một là những gia nhân sinh ra đã ở trong hầu phủ, những người này từ tổ tiên đã là người của hầu phủ, trung thành tuyệt đối, là lực lượng tôi tớ chủ chốt của hầu phủ. Mấy người này thường được là quản lý trang viên, cửa tiệm, ruộng đất bên ngoài phủ, đều là người của lão hầu gia.

Phái còn lại chính là người của phu nhân Tần thị, đa phần đều là những người bà mang theo từ nhà mẹ đẻ khi về đây, dần dần tiếp quản các tầng lớp quản lý trong nội phủ, từ đại ma ma quản sự, ma ma dạy học, sổ sách, kho hàng, cho đến tổng quản nhân sự. Nói cách khác, những người này nắm giữ cốt lõi của nội phủ.

Nay Tần thị đã trao quyền lực ra, lại cho phép Ôn ma ma giúp Lệnh Quân mang người vào hầu phủ, ý là muốn Lục Lệnh Quân từ từ đặt người của mình vào trong phủ.

Đây là sự thừa nhận thực sự dành cho nàng.

Tất nhiên, ngay từ đầu Lục Lệnh Quân cũng không thể thay hết tất cả người trong phủ, bởi thời cơ chưa đến. Hầu phủ vẫn chưa phải là của nàng.

Lục Lệnh Quân là người thông minh, nàng thành tâm cảm ơn Tần thị, hứa hẹn sau này sẽ làm tốt, rồi dưới ánh mắt hài lòng của Tần thị, nàng rời khỏi phòng. Một đám nha hoàn, hạ nhân cung kính hướng về phía Lục Lệnh Quân cúi chào.

Tất cả đều công nhận thân phận nàng là nữ chủ nhân mới của hầu phủ.

Trên đời này, sự sủng ái của phu quân không phải là điều tuyệt đối, nhưng bất kể lúc nào, một nữ nhân có quyền lực trong tay, có đủ vàng bạc làm hậu thuẫn, mới thực sự đi đến chỗ nào cũng được người ở đó tôn trọng.

Lục Lệnh Quân nhìn đám hạ nhân cung kính, nói với An ma ma: “An ma ma, lát nữa về hãy chuẩn bị vài bao lì xì nhỏ, bảo người trong các viện đến viện của chúng ta nhận tiền thưởng. Mọi người chuẩn bị cho ta vào phủ đã vất vả, nên cần phải được thưởng. Cũng đặt thêm hai trăm cân thịt heo và một trăm con gà sống đưa vào bếp, tiền bạc lấy từ kho của chúng ta, hôm nay thêm đồ ăn cho mọi người.”