Giờ đây mắt của Tô Dư vừa cay vừa ngứa, nước mắt cứ thế tuôn ra, cô không thể tùy tiện dụi mắt, nếu không, hình tượng của cô chắc chắn sẽ bị hủy hoại.
Tô Dư cầm lấy khăn giấy, cẩn thận lau nước mắt, đồng thời gọi điện cho Tô Chính Thiên: “Ba.”
Bên kia, Tô Chính Thiên vừa mới uống một ngụm nước, đang nóng lòng chờ đợi Tô Dư mang đến tin vui, điện thoại vừa kết nối, toàn thân lập tức tối sầm lại.
“Chiều nay A Khải đi công tác nước ngoài, không biết bao giờ mới về, nên…”
Tô Dư nói xong, Tô Chính Thiên nghiến răng nghiến lợi cúp máy, ngồi trên ghế sô pha, mặt mày u ám: “Xem ra đúng là không thể đặt hết trứng vào một giỏ!”
Nguyễn Thanh Nhĩ rùng mình, bỗng nhiên có một dự cảm chẳng lành.
Ở bên kia, Hoàng Lương liếc nhìn điện thoại, thấy tin nhắn vừa đến, ánh mắt hơi tối, rồi quay sang nhìn Tô Dư: “Tô Dư, anh về một lát, em với Thái Thái ngoan ngoãn ở lại đây đấy.”
Hoàng Lương đứng dậy chuẩn bị đi, chợt nhớ ra điều gì, không nhịn được quay đầu lại: “Anh là đàn ông, quá hiểu đàn ông nghĩ gì rồi, em càng ồn ào, anh ấy sẽ càng chán ghét. Dù anh bảo em trông chừng anh ấy, em cũng không thể trông chừng kiểu vậy…”
“A Lương.” Tô Dư chớp chớp mắt, cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn, cô ngẩng đầu nhìn vào gương, người trong gương da trắng nõn nà, ở một nơi hội tụ rất nhiều người đẹp như giới giải trí mà vẫn đủ để lại ấn tượng với người khác, cô mỉm cười với người trong gương, bàn tay trắng nõn gõ nhẹ lên bàn, trông rất là ngoan ngoãn và ngây thơ, nhưng lời nói lại mang theo một chút chế giễu: “Em chưa từng ngoan chắc?”
Cô có, ít nhất là hai tháng trước, cô luôn ngoan ngoãn, rất cố gắng không gây phiền phức cho người khác, cũng không làm loạn.
Nhưng sự thật dường như chứng minh, cho dù cô có cố gắng thế nào, cho dù cô đối xử tốt với người khác ra sao, thì cuối cùng vẫn đi theo kịch bản nữ phụ độc ác, vị trí của cô ở tuyến đầu, là không xứng đáng, là nhờ có Hoắc Khải chống lưng, cô có nói với Hoắc Khải là mình không xứng với anh ta, muốn chia tay, Hoắc Khải lập tức có thể hiểu sai thành có người gây sự với cô, cô tìm anh ta chia tay là đang giận dỗi, là nhờ anh ta ra tay giải quyết rắc rối, rồi ngày hôm sau sẽ có người bị cấm sóng vì cô, cô kết giao với người khác, người ngoài có thể nói cô kiêu ngạo ỷ mạnh hϊếp yếu.
Cô thừa nhận mình hơi hoảng sợ, cảm giác dù làm gì cũng không thể thoát khỏi kịch bản gốc, cứ như thể có một bàn tay vô hình đang điều khiển mọi người đi theo quỹ đạo đã định, còn như thể đang nói với cô rằng, cho dù cô vùng vẫy thế nào cũng vẫn như vậy, cuối cùng chắc chắn là sẽ chết thảm.
Nếu có thể, cô cũng không muốn sử dụng kế hoạch B, sống cuộc sống ẩn danh, trốn tránh suốt cả đời.
Hoàng Lương đột nhiên sững sờ, anh ta nhớ lại lúc mới nhận Tô Dư, hình như đúng là cô thật sự ngoan ngoãn đến mức không thể ngoan hơn, không thể nào yên tâm hơn.
Nhưng...
Gân xanh trên trán Hoàng Lương đột nhiên nhảy lên, rốt cuộc là thế nào mà lại trở thành như bây giờ!!!!
Ngoài cửa, Chu Linh đi tới: “Ủa? Sao sớm thế?”
Hoàng Lương nhìn người phụ nữ xinh đẹp ở cửa, nghiến răng nghiến lợi, cười nhạt: “Chị Chu.”
Chu Linh là Tam Kim Ảnh hậu*, nhân mạch, tài nguyên, diễn xuất, dù là mặt nào đi nữa, anh ta cũng không thể đắc tội, kể cả có nghi ngờ là do cô ả xấu xa này đã dạy hư bé ngoan nhà anh ta!
(*) Tam kim ảnh hậu dùng để gọi nữ diễn viên chiến thắng hạng mục Nữ chính xuất sắc nhất ở cả 3 lễ trao giải lớn là Kim Kê, Kim Tượng và Kim Mã.