#Tô Dư có cử chỉ thân mật với đàn ông lạ ở rạp chiếu phim lúc 12 giờ đêm#
#Nghi vấn Tô Dư nɠɵạı ŧìиɧ#
#Hình tượng trong sáng của Tô Dư sụp đổ#
Điện thoại “Ting ting” mấy tiếng, tin nhắn lũ lượt kéo đến, trong chiếc Rolls Royce, Hoắc Khải nhìn những tin nhắn được gửi đến điện thoại, hơi nhíu mày.
“Sao vậy, cô ta lại gây ra chuyện gì rồi à?” Người đàn ông có khuôn mặt trẻ con bên cạnh khẽ mở mắt, lại ngáp một cái.
Hoắc Khải nhíu mày càng chặt, cũng không biết là chuyện gì xảy ra, lúc đó anh ta bị trúng thuốc, người cứu anh ta là cô, nhưng hoàn toàn không còn sự ngây thơ thuần khiết của đêm đó, ngược lại còn có chút tham lam vô độ.
“A Khải, cậu sẽ không lại định đi dọn dẹp cho cô ta đấy chứ? Loại phụ nữ này, lúc đó cứu cậu khéo đã biết cậu là ai từ trước rồi, dù sao được làm người phụ nữ của cậu là giấc mộng của biết bao người phụ nữ? Với lại, bao nhiêu năm nay, dựa vào ân tình với cậu, cô ta liên tục gây chuyện, không những đã giải quyết những người đắc tội cô ta, mà còn đưa cô ta thăng tiến lên hàng sao hạng A, giành nhiều giải thưởng lớn. Nhìn dáng vẻ mấy nay, có vẻ lại muốn ép hôn cho xem.” Hạ Nguyên xòe tay ra bắt đầu đếm ngón kể tội người phụ nữ kia.
“Dạo này cậu rảnh rỗi quá à? Dự án bên châu Phi muốn qua đó giám sát tận nơi không?” Hoắc Khải thu điện thoại lại, lạnh lùng liếc nhìn anh ta.
Hạ Nguyên lập tức im miệng.
Đột nhiên, chuông điện thoại kêu lên, hai người cùng nhìn vào màn hình điện thoại, hai chữ “Tô Dư” nhảy ra.
Hạ Nguyên hơi nhướng mày, nhìn về phía Hoắc Khải, thấy chưa, đến rồi kìa.
Điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng nói hoảng loạn mà lại giống như tủi thân, nhiều hơn cả là sợ hãi và lo lắng.
“A Khải, anh tin em đi! Em chỉ đơn giản là đi xem phim với anh ta thôi!”
“Bọn em thật sự không có gì đâu! A Khải!”
Bên trong xe yên lặng đến đáng sợ, Hoắc Khải một tay cầm điện thoại, cau mày, ánh mắt sâu không thấy đáy, khiến người ta không rét mà run, tài xế liếc nhìn, tay nắm vô lăng lập tức cứng đờ.
Ngay cả Hạ Nguyên ngồi bên cạnh cũng không dám lên tiếng.
Người ở đầu dây bên kia điện thoại cũng tim đập thình thịch, tay kia nắm chặt chăn, ga trải giường trắng tinh của khách sạn bị nhăn nhúm thành một cục.
Hoắc Khải im lặng một lúc lâu, đưa tay xoa xoa thái dương: “Hai ngày nữa sẽ đến thăm em.”
Cô chẳng muốn gì hơn là như vậy, đừng lạnh nhạt với cô.
Hoắc Khải cúp máy.
Tô Dư: "..."
“A a a a a a a a a a!” Điện thoại của Tô Dư bị ném ra mép giường, lăn lộn trên giường vài vòng, tiện tay đấm mấy cái.
Tin đồn nɠɵạı ŧìиɧ cũng không được sao!!
Tô Dư lại túm hai lọn tóc, mái tóc dài mượt mà lập tức trở nên rối tung, thất vọng vô cùng mà nằm dài ra giường.
Năm năm rồi, cô đã chia tay 28 lần, cũng đã thử đủ mọi cách.
Lần đầu tiên cô nghiêm túc rõ ràng mà nói lời chia tay, Hoắc Khải đã đầu tư một bộ phim lớn cho cô, các sao hạng A hay diễn viên trẻ nổi tiếng đều chỉ làm nền cho cô, sau đó anh ta bay sang nước ngoài.
Lần thứ hai cô nói chia tay, rõ ràng đã đưa ra ví dụ nói bọn họ không hợp nhau, nữ diễn viên vừa mới có mâu thuẫn với cô lập tức bị phong sát trong giới.
Lần thứ ba cô nói chia tay, Hoắc Khải dứt khoát giúp cô loại bỏ một nữ diễn viên mới nổi, giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Lần thứ tư cô nói chia tay, thợ trang điểm hay bịa đặt nói xấu cô bị mất một tay.
Lần thứ năm cô nói chia tay, nói rằng cô đã yêu người khác, ngày hôm sau người yêu kia bốc hơi khỏi nhân gian, Hoắc Khải trả lời một câu ngày mai sẽ đi ăn cơm với em.