Lúc này, Lâm Giang đang ở trung tâm của dư luận, nhưng anh lại thư thả dựa vào bên cạnh máy pha cà phê. Vừa phân tích đội hình trên sổ, vừa pha cà phê cho đồng đội, góc nghiêng gương mặt hiện lên vẻ bình yên.
Tiếng máy pha cà phê “gù gù” hòa cùng ngòi bút trên cuốn sổ kêu sột soạt” tạo nên một khung cảnh thật yên tĩnh và an hòa.
Anh có một vẻ tự nhiên rất thoải mái, chỉ cần đứng đó đã trở thành một phong cảnh thật đẹp.
Mỗi lần nhìn thấy, Tống Tri Tự lại thở dài với bạn bè: “Có thể các cậu không tin, nhưng Lâm Giang đang pha cà phê cho tôi đó.”
Bạn bè: ? Cậu có mặt mũi nào mà Lâm Giang lại pha cà phê cho cậu? Cậu có biết tay của anh ấy giá trị bao nhiêu không?
Mỗi khi như vậy, Tống Tri Tự lại cho bạn bè xem những bức ảnh cậu ấy chụp lén, chứng minh rằng Lâm Giang không chỉ pha cà phê cho họ mà còn thêm sữa vào cà phê nữa.
Bạn bè: ! ! !
Bạn bè: Ôi trời, ngưỡng mộ quá!
Tống Tri Tự gửi xong tin nhắn vui đến nỗi không thể chịu được, cậu ấy cầm cốc cà phê Lâm Giang đưa cho mà không nỡ uống, còn lén chụp lại rồi đăng lên mạng.
Chú thích: Nhìn là thấy ngon rồi.
Người hâm mộ bình luận: Cậu cũng biết pha cà phê à?
Tống Tri Tự trả lời: Không biết.
Bên dưới phần bình luận bắt đầu đoán ——
[Là Lão Ôn pha cho cậu phải không?]
[Không phải Lão Ôn thì là A Đăng, chắc chắn không phải là Thẩm Câu.]
[Tôi đã biết không phải cậu pha, Tống Tri Tự cậu thật là vô dụng.]
[Thật là làm màu, uống cà phê còn phải chụp ảnh!]
[Không uống thì biến đi.]
Tống Tri Tự lướt qua phần bình luận, khinh thường “hứ” một tiếng rồi nói: “Chả ai đoán đúng cả.”
Cậu ấy vừa định tiết lộ bí mật thì giọng của Đỗ Luân vang lên trong phòng tập luyện: “Mọi người chú ý, chỉ còn hai ngày nữa là bắt đầu giải đấu mùa hè, trận đấu đầu tiên của chúng ta được xếp vào ngày thứ ba, hiện tại chỉ còn khoảng 4 ngày để tập luyện. Tôi đã trao đổi với đội ngũ huấn luyện, những ngày này sẽ không sắp xếp các trận tập luyện, mọi người hãy chơi rank nhiều để giữ cảm giác, nếu có vấn đề hãy liên hệ ngay với chúng tôi.”
Nghe Đỗ Luân nói xong, Tống Tri Tự lập tức nảy ra ý định, cậu ấy lướt qua ghế eSports đến gần Lâm Giang, “Đội trưởng, có muốn đánh đôi cùng tôi không?”
Lâm Giang không ngẩng đầu lên, “Cậu chơi với A Đăng đi.”
“Còn đội trưởng thì sao?”
Cậu ấy chơi với A Đăng, Thẩm Câu chơi với Chu Ôn, vậy thì Lâm Giang sẽ phải chơi đơn.
Chu Ôn và A Đăng đều nhìn về phía Lâm Giang, ngay cả Thẩm Câu cũng dừng tay, lắng nghe.
Ngòi bút vẫn vang lên tiếng “sột soạt”, chữ của Lâm Giang sạch sẽ, thanh thoát, và giọng nói của anh cũng rất dễ nghe: “Tôi chơi với Thẩm Câu.”
Thẩm Câu đứng im, quay đầu nhìn Lâm Giang theo phản xạ.
Tống Tri Tự khó hiểu.
Chu Ôn ở góc phòng nở nụ cười cảm kích về phía Lâm Giang.
Trước đó, Lâm Giang đã để Chu Ôn chơi đôi với Thẩm Câu một thời gian, nhưng hiệu quả không tốt. Chu Ôn có phương pháp tập luyện đặc biệt của mình, việc chơi đôi với Thẩm Câu ngược lại làm giảm phong độ của anh ta.