Đội Trưởng Anh Chuyên Trị Không Phục [Esport]

Chương 15: Ký hợp đồng với OT

“Xin chào, tôi là quản lý của OT, tên là Đỗ Luân, cậu có thể gọi tôi là lão Đỗ.”

Lâm Giang nhìn người đeo kính vàng trước mặt, anh ta mặc vest ôm sát người và đang thở hồng hộc vì chạy nhanh, thân thiện đưa tay ra, “Chào anh, tôi là Lâm Giang.”

Có vẻ như Đỗ Luân hơi kích động, anh ta vội vã yêu cầu lễ tân pha hai ly trà và mời Lâm Giang vào văn phòng để trò chuyện chi tiết, “Xin lỗi, tôi vừa mới có việc gấp, không thể rời đi ngay được.”

“Không sao đâu, tôi cũng chỉ đợi có 10 phút.”

Lâm Giang ngồi xuống, bắt đầu phần phỏng vấn. Trong quá trình phỏng vấn, anh liên tục quan sát môi trường của câu lạc bộ qua cửa sổ văn phòng.

OT là một đội nhỏ, thậm chí còn không có sân nhà riêng, câu lạc bộ vẫn là địa điểm cũ từ nhiều năm trước. Nhiều thiết bị bên trong đã lỗi thời, ngay cả máy pha cà phê cũng là kiểu cũ.

Đỗ Luân nhận thấy ánh mắt của Lâm Giang, anh ta cảm thấy hơi ngượng ngùng, “Cà phê của đội chúng tôi rất ngon, cậu có muốn thử không?”

Lâm Giang hơi ngạc nhiên, rồi cười nói: “Được thôi.”

Thật ra thì Lâm Giang còn tốt hơn nhiều so với những gì Đỗ Luân tưởng tượng, anh bình tĩnh, tính cách dễ chịu và toàn bộ quá trình trò chuyện rất thoải mái.

Nhưng trước một nhân vật lớn trong giới như vậy, Đỗ Luân luôn cảm thấy vừa xấu hổ vừa phải cố gắng giữ vững tinh thần. Cuối cùng, khi đến phần thảo luận về mức lương, Đỗ Luân không chắc chắn, “Lâm Giang, cậu chờ một chút nhé, ông chủ lớn của chúng tôi sắp đến, tôi sẽ để ông ấy trực tiếp nói chuyện với cậu.”

Lâm Giang hơi nghi ngờ: “Nói chuyện trực tiếp với ông chủ? Không phải thường thì trước tiên là trao đổi với người phụ trách sao?”

Đỗ Luân ngượng ngùng giới thiệu về mình, “Tôi chính là người phụ trách.”

Không chỉ là người phụ trách, Đỗ Luân còn là quản lý đội, quản lý hoạt động, trưởng phòng, và đội trưởng. Khi cần, anh ta còn có thể đóng vai trò là nhân viên ngoài công tác, tài xế.

Không khí trong phòng ngập tràn sự ngượng ngùng, Lâm Giang mỉm cười, anh mang lại sự tươi sáng nổi bật trong văn phòng nhỏ bé này, giọng nói của anh nhẹ nhàng như gió thoảng qua chiếc chuông gió: “Cà phê rất ngon.”

Đỗ Luân cảm thấy mình thật sự đang tự tìm đường chết. Một vị đại lão như vậy, dù cho Lâm Giang thật sự chịu hạ mình đến OT, thì OT có gì để giữ chân anh ấy? Dùng tiền sao? Dùng danh tiếng sao? OT chẳng có gì cả!

Anh ta móc điện thoại ra, nhắn tin cho ông chủ: “Cứu em với, nhanh đến cứu em đi! Em thật sự không xoay xở nổi, em không biết làm sao để bàn chuyện tiền lương với anh ấy!”

Ông chủ đáp: “Bình tĩnh, chúng ta đã từng gặp qua bao nhiêu tình huống rồi.”