Chương 18: Đi Ra Ngoài
Cố Nam Tương không say, trong tin nhắn cô đã hứa với Cố Tiếu rằng cô sẽ không say, nên chắc chắn sẽ không.
Cô rất ngoan, chưa bao giờ thất hứa với anh trai.
Anh trai cũng vậy.
Đương nhiên, đôi khi cô sẽ lười biếng, bằng mặt không bằng lòng, nhưng cô không bao giờ thất hứa. Cố Nam Tương hoảng sợ nghĩ, đôi mắt thất thần nhìn trần nhà trắng như tuyết.
Tằng Hi Văn bên cạnh đã ngủ như heo, cũng may còn có Rebecca ở đó, nếu không cô cũng không thể tự mình kéo con heo nhỏ này đi.
Quyết định của anh thực sự là đúng đắn.
Bấm vào điện thoại, trong lịch sử trò chuyện với Cố Tiếu xuất hiện một hàng loạt thu hồi màu xám. Đây là một trò lừa nhỏ mà cô và anh trai đã chơi nhiều năm, ban đầu chỉ để cho vui. Có một thời điểm cô đặc biệt thích nhìn vẻ mặt bất lực của Cố Tiếu, loại ánh mắt rõ ràng muốn sửa đúng giáo dục cho cô, nhưng lại không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục dung túng cô.
Cố Nam Tương tự hỏi, liệu cô có hơi biếи ŧɦái không?
Nhưng cô thích, mỗi lần nghĩ đến bộ dạng cau mày nhưng bất lực của anh trai, cô lại cười vui vẻ ra tiếng.
Tằng Hi Văn từng nói với cô rằng muốn có được cảm giác hiện diện ở chỗ Cố Tiếu.
Có lẽ, cảm giác được dung túng này rất thỏa mãn, khiến cô cảm thấy mình được quý trọng.
Có phải do cô đã đùa dai quá nhiều, ông trời sẽ trừng phạt cô không? Bây giờ cô vẫn chơi trò này với anh trai như vậy, nhưng lại biến thành....
Muốn anh nhìn thấy, nhưng lại sợ anh nhìn thấy.
Suy nghĩ hỗn loạn, hoảng hốt, cơn buồn ngủ ập đến, Cố Nam Tương nhìn lần cuối vào màn hình điện thoại để chắc chắn tất cả tin nhắn đã được thu hồi, sau đó mới nhắm mắt lại, ngủ thϊếp đi.
Giấc ngủ này không được yên bình cho lắm.
Trong giấc ngủ, những giấc mơ l*иg vào nhau, kéo cô về đêm đó của nhiều năm về trước.
Cô gái mười tám tuổi mặc một chiếc váy hai dây màu trắng, bằng vải tuyn rộng bằng hai ngón tay buộc thành nơ trên đầu vai trắng nõn, chiếc váy phồng dài đến đầu gối được tầng tầng lớp lớp lụa mỏng che chở, mỗi lớp đều được phủ một lớp kim cương nhỏ, giống như một hồ ánh sao.
Đây là món quà sinh nhật anh trai tặng cho cô, là quà trưởng thành năm 18 tuổi.
Khi đó, đôi mắt lấp lánh của cô gái tràn đầy dịu dàng, nhìn mình trong gương và chàng trai cao ráo tuấn tú phía sau. Anh trai mặc một thân tây trang được cắt may khéo léo, dáng vẻ đoan trang lịch lãm, vừa rồi các chị gái nhỏ nhìn đến thần hồn điên đảo, còn nói đùa phải làm chị dâu của cô.
Các cô gái đều bị anh trai thu hút, từ khi còn nhỏ cho đến khi trưởng thành, Cố Nam Tương luôn là cái đuôi nhỏ phía sau Cố Tiếu, đã thấy anh trai mình nổi tiếng đến mức nào, lại lạnh lùng mà lần lượt từ chối những cô gái xinh đẹp.
"Anh ơi, em có đẹp không?"
Cố Nam Tương cầm tà váy, nhìn mình trong gương.
Cố Tiếu tiến lên một bước, cẩn thận nhìn cô gái trong tấm gương toàn thân, từ một đứa bé nhút nhát hay khóc nhè giờ trở thành một cô gái duyên dáng, Niệm Niệm của anh trưởng thành rồi.
Ánh mắt bọn họ chạm nhau trong gương.
"Đương nhiên."
"Đẹp thế nào?"
"Rất đẹp."
"Khen cho có lệ."
Cố Tiếu cười nhẹ, xoa đầu cô, nghiêm túc nói: "Niệm Niệm của chúng ta là tiểu công chúa xinh đẹp nhất."
"Vậy có phải công chúa nhỏ xinh đẹp có thể yêu cầu bất cứ điều gì không?"
"Em muốn yêu cầu gì?"
Khi nói điều này, trong mắt Cố Tiếu tràn ngập ý cười, khi anh cười trông càng đẹp hơn, nhưng hầu hết thời gian anh đều giữ vẻ mặt nghiêm túc.
Cố Nam Tương vừa ngẩng đầu lên, trong một khoảnh khắc nào đó không kịp phòng bị mà rơi vào nụ cười dịu dàng này.
Cô tự hỏi liệu đây có phải là sự sắp đặt của ba mẹ cô trên trời không, biết cô chỉ có một mình nên họ đã gửi một người anh trai tốt như vậy đến yêu thương cô.
Đúng lúc đó, Cố Nam Tương nghe thấy nhịp tim đập thình thịch của chính mình.
Cô nhớ tới một buổi chiều nào đó Tằng Hi Văn trêu chọc cô: "Cố Tiểu Miêu, cách cậu nhìn anh trai mình rất không đúng."
"Thành thật nói cho tôi biết, cậu thích Cố Tiếu đúng không?"
Đoạn cuối cùng hiện lên trong đầu cô, cô nghe thấy anh trai lại hỏi: "Sao lại không nói nữa?"
Chàng trai đẹp trai hơi cong lưng về phía cô, ánh mắt ngang tầm với cô.
"Nói cho anh biết, muốn cái gì?"
Muốn cái gì? Đáp án rõ ràng ngập ngừng ở giữa môi, suýt chút nữa đã buột miệng nói ra. Trong lúc tỉnh táo trở lại, Cố Nam Tương cảm thấy hai tai nóng bừng. Cô nhìn ánh mắt nghiêm túc và tập trung của anh trai, càng thêm xấu hổ, dứt khoát dậm chân.
"Em....em mới không muốn nói cho anh biết."
Sau đó chạy chối chết ra khỏi phòng thay đồ.
Vào ngày hôm đó, buổi lễ trưởng thành hoành tráng này đã gây chấn động cả ba giới Ninh Hải, Bắc Kinh và Hồng Kông. Mọi người đều biết Cố gia có một viên ngọc quý được mọi người sủng trong lòng bàn tay, mặc dù cô không phải là con cái của Cố gia.
Đáng lẽ đó là ngày huy hoàng nhất trong cuộc đời Cố Nam Tương, ngay cả chú chim sẻ nhỏ Tằng Hi Văn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng sau lưng cô, sẵn sàng làm nền cho cô.
Nhưng đêm đó đã xảy ra một chuyện, con đường rộng rãi bỗng nhiên có một ngã ba.
Đêm đó, Tằng Hi Văn lẻn vào phòng Cố Nam Tương, còn có Lương Âm. Ba cô gái trạc tuổi nhau đang lặng lẽ nép mình trên ghế sofa, xem bộ phim vận động tình cảm đầu tiên trong đời.
Trên thực tế, quy mô có hạn, không có cảnh quay quá lộ sáng, nhưng kỹ năng quay phim của đạo diễn rất tuyệt vời, tràn ngập không khí.
Hết phim thì đã quá nửa đêm, Cố gia sắp xếp phòng cho Tằng Hi Văn và Lương Ân. Hai cô gái còn nói lời tạm biệt với Cố Nam Tương, Tằng Hi Văn còn ôm Cố Nam Tương.
"Mơ đẹp nha, Cố Tiểu Miêu."
Mơ đẹp.
Đêm đó thực sự Cố Nam Tương đã có một giấc mơ.
Trong giấc mơ, đó là một đêm mùa hè ẩm ướt oi bức, tại một ngôi làng cận nhiệt đới giống hệt trong phim, cây cối xanh tươi cao gần như che khuất bầu trời và mặt trời, có những ngôi nhà gỗ nhỏ chen chúc dưới bóng râm dày đặc.
Cố Nam Tương không biết làm sao đột nhiên xuất hiện trong cảnh phim, cô chỉ theo bản năng bước tới, đẩy cửa căn nhà gỗ nhỏ ra: "Anh?"
Trong phòng im lặng, khiến giọng cô ngập ngừng, âm thanh vang vọng trong không gian ẩm ướt. Cố Nam Tương bước từng bước lên cầu thang gỗ lên tầng hai, cánh cửa căn phòng duy nhất có khe hở, không đóng chặt.
Cố Nam Tương đến gần hơn, nghe thấy một tiếng thở hổn hển nhẹ nhàng phát ra từ trong phòng, rất thấp, như thể dâng lên từ ngực đến cổ họng.
Âm thanh này rất quen thuộc với Cố Nam Tương, sau nhiều năm ở chung, cô có thể phân biệt rõ ràng giọng nói của Cố Tiếu và những khác biệt nhỏ trong cổ họng.
"Anh?"
Cô mở cửa, chàng trai bên trong cánh cửa nghiêng đầu. Anh đứng cạnh bàn, một tay giữ mép bàn gỗ màu, tay kia gần như bị che bởi chiếc áo phông rộng thùng thình màu trắng.
Tình tiết tương tự như trong phim, ngoại trừ việc nam chính trở thành Cố Tiếu. Cô nhìn thấy tia sáng nhỏ xíu trong mắt anh trai mình, hình xăm bên trong cổ tay trắng đang chống trên mặt bàn, bóng đen thẳng tắp dưới lớp vải cotton trắng.
Toàn thân anh bị ghim tại chỗ sau một vụ nổ bất ngờ, giờ phút này Cố Nam Tương cảm thấy máu của mình đã ngừng chảy.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Cố Tiếu nhìn cô một lúc, trong ánh mắt bình tĩnh của anh tràn ngập cảm xúc mà cô không thể hiểu được, cô nghe thấy anh nói bằng giọng khàn khàn: "Niệm Niệm, đi ra ngoài."
Nhưng giống như có một giọng nói khác nói với cô: Niệm Niệm, lại đây.
Giọng nói này càng mê hoặc lòng người, vì vậy cô chậm rãi đi về phía trước, đi ngang qua Cố Tiếu, đi đến giá sách trên tường.
Cô dường như không biết chàng trai bên cạnh đang làm gì, chỉ quay đầu chỉ vào một cuốn sách đặt trên cùng: "Anh ơi, anh lấy cuốn sách đó cho em được không?"