Ba Nghìn Dòng Thơ

Chương 7: Ngón Tay - Vết Ướt

Chương 7: Ngón Tay - Vết Ướt

Đêm khuya, Cố Nam Tương đang sống trong ngôi nhà nhỏ tồi tàn của mình, nhìn số dư trong thẻ ngân hàng của mình, bắt đầu hối hận.

Vào thời điểm này đêm qua, không hề suy nghĩ, vung tay theo thói quen thuê căn phòng trị giá 9.000 euro.

Đó là 9.000 euro, nghe nói tiết kiệm một số tiền có thể giúp cô có thể sống được nửa năm tại Saint Seus.

Đừng nói là nửa năm nay, Cố Nam Tương đã bắt đầu lo lắng về ba bữa ăn ngày mai.

0,5 euro, vừa đủ để mua thêm một miếng bánh mì sắp đến hạn.

Nhìn chằm chằm vào trần nhà ẩm ướt ố vàng, Cố Nam Tương cảm thấy mình quá bốc đồng, lúc lấy hành lí còn mang theo quần áo và túi xách, đáng lẽ nên chọn những thứ có giá trị nhất trong cả biệt thự - đúng vậy, cô vẫn còn túi xách.

Mặc dù lần này Cố Nam Tương chỉ mang theo ba chiếc túi đắt tiền mà Cố Tiếu vơ vét từ khắp nơi trên thế giới, nhưng nếu bán giảm giá, cũng đủ để cô trụ vững trong một thời gian, không đến mức vả mặt nhanh chóng cầu hoà với Cố Tiếu.

Cố Nam Tương lập tức hành động, kéo chị em trong nước trên nhóm diễn đàn, đăng ảnh túi xách lên.

[Chỉ dùng 1 lần, mới 9,8%]

[Muốn mua nhanh thì chat riêng.]

Tiểu tỷ muội A: [???]

Tiểu tỷ muội B: [Là do điện thoại của tôi dính virus hay tài khoản của Cố Nam Tương bị hack?]

Tiểu tỷ muội C: [So Black Birkin!]

.....

Trái tim Cố Nam Tương đang nhỏ máu, lúc trước để có được chiếc túi Birkin màu đen tùy chỉnh này, cô đã năn nỉ Cố Tiếu rất lâu, thậm chí còn ký một hiệp ước không bình đẳng, đồng ý học một ngoại ngữ khác.

Lúc này, Lương Âm gọi đến, nhưng Cố Nam Tương không trả lời mà cúp máy.

Lương Âm: [?]

Lương Âm: [Nghe điện thoại đi.]

Cố Nam Tương: [Đắt quá, vui lòng gửi tin nhắn.]

Lương Âm không đồng ý với việc Cố Nam Tương sống một mình, không nói đến tại sao công chúa lại sống cuộc sống của cô bé lọ lem, vùng sông Seine này an ninh không tốt, hỗn loạn, Lương Âm lo lắng cho an toàn của Cố Nam Tương.

[Nhận sai với anh trai mình khó đến vậy sao?]

Cố Nam Tương: [Khó như lên trời.]

Lương Âm: [Mình thấy cậu thật sự muốn lên trời, nếu không cậu sẽ không khiêu vũ trong bãi mìn của Cố Tiếu, làm anh ấy tức giận như vậy.]

Lương Âm: [Cậu và anh trai cậu giận dỗi nhau, nhưng mà vàng thật bạc trắng không qua được.]

Lương Âm: [Vì tiền, chịu uỷ khuất một chút có sao đâu?]

Cố Nam Tương: [Bạn học Lương Âm, tư tưởng giác ngộ của cậu có vấn đề.]

Thật ra, Cố Nam Tương đã có chút do dự. Cô là một cô gái cảm xúc đến nhanh đi cũng nhanh, nếu Cố Tiếu dừng dạy dỗ cô, bây giờ cô đã ngoan ngoãn trở về nhận sai rồi.

Nhưng cách Cố Tiếu đơn phương cắt đứt nguồn tài chính của cô đã làm tổn thương Cố Nam Tương, giống như nói với Cố Nam Tương một cách trần trụi rằng nếu không có Cố Tiếu, cô - Cố Nam Tương một ngày đều không sống nổi.

Cô không muốn bị Cố Tiếu coi thường.

Cố Nam Tương: [Âm Âm, mình nghĩ kĩ rồi, mình không thể yếu đuối như vậy, ngày mai mình sẽ tìm một công việc bán thời gian, mình không tin mình thực sự không thể sống thiếu Cố Tiếu.]

Lương Âm không cổ vũ cho Cố Nam Tương, cô chuyển cho Cố Nam Tương 20 vạn.

[Bạn tốt, chúc cậu trước khi tìm được việc làm không chết đói trên đường.]

[Mình có một học tỷ đang học ở Saint Seus, chị ấy đã từng làm nhiều công việc bán thời gian, mình sẽ chuyển thông tin liên lạc của chị ấy cho cậu.]

Cố Nam Tương cảm động đến rớt nước mắt, gửi một biểu tượng cảm xúc "Cảm ơn ba" cho Lương Âm.

____

Ngày hôm sau, Cố Nam Tương đến một nhà hàng cao cấp theo thời gian đã thỏa thuận. Môi trường làm việc ở đây khá tốt, thường xuyên nhận được tiền boa hậu hĩnh.

Vì được người quen giới thiệu nên quản lý chỉ hỏi Cố Nam Tương vài câu rồi yêu cầu cô làm quen với môi trường. Dẫn người đến chiếu cố Cố Nam Tương cũng là người Trung Quốc - tên Dương Tuyết, đang là nghiên cứu sinh tại đại học Franya.

"Công việc hàng ngày của chúng ta rất đơn giản, tương tự như công việc bồi bàn trong các nhà hàng trong nước. Chúng ta cần cung cấp dịch vụ 1v1 cho khách trong suốt quá trình."

Cái này Cố Nam Tương biết, chỉ là trước đây cô là người được phục vụ.

"Tiếng Đức của cô thế nào?"

Dương Tuyết hỏi.

"Giao tiếp hàng ngày không có vấn đề gì."

"Vậy là được rồi, nhà hàng thường xuyên có khách hàng nói tiếng Đức ghé thăm. Tôi không giỏi tiếng Đức lắm, vì chuyện này mà bị quản lí phàn nàn."

Lúc này, Dương Tuyết lè lưỡi, có chút xấu hổ.

"Ngoài ra, cô nên làm quen với các loại rượu vang đỏ được bán trong nhà hàng nhanh một chút, vì khách hàng thường hỏi đến."

Dương Tuyết nói với Cố Nam Tương gần như chi tiết những lưu ý khi làm bồi bàn trong nhà hàng này. Đổi lại, Cố Nam Tương mời cô dùng bữa trong nhà hàng.

"Ở đây sao?"

Dương Tuyết vội vàng lắc đầu: "Cô không thấy bảng giá sao? Mức tiêu dùng bình quân đầu người ở đây ít nhất là 350 euro."

Cố Nam Tương hơi khựng lại.

Trước đây mức tiêu dùng bình quân đầu người là 350 euro là điều bình thường đối với cô, nhưng giờ đây mọi chuyện đã khác. Cô chỉ có 20 vạn do Lương Âm tài trợ, không thể tiêu bậy bạ được.

Hơn nữa, cô đến nhà hàng để xin việc làm thêm, ngày đầu tiên đi ăn ở nhà hàng quả thực có chút kỳ lạ.

Dương Tuyết cũng nhận thấy sự bối rối của Cố Nam Tương, cho rằng Cố Nam Tương xấu hổ vì chi phí của nhà hàng này cao như vậy, vì thế cười với Cố Nam Tương: "Tôi biết gần đây có một quán mì ngon, cô có phải người Ninh Hải không, chủ quán mì đó làm mì bản địa, muốn thử không?"

Cố Nam Tương thực sự hơi thèm hương vị quê hương.

Khẩu vị của Cố Tiếu không nặng, bởi vì cô muốn tới Saint Seus học nên Cố Tiếu cố ý mời đầu bếp người Trung Quốc tới, nhưng sau vài bữa ăn, Cố Nam Tương luôn cảm thấy có chút không vừa ý.

"Vị bản địa thật sao?"

"Lừa cô làm chó."

"Vậy được, tôi mời cô ăn mì."

Cứ như vậy, ngày đầu tiên sống tự lập ở nước ngoài, Cố Nam Tương chẳng những kết bạn mới mà còn được ăn món ăn quê hương.

Những sợi mì xếp ngay ngắn trong nước súp giống như lưng cá diếc mịn vdai. Nước súp trong nhưng không nhạt, mùi thơm đậm đà còn có cả tôm và nấm yêu thích của Cố Nam Tương.

Cô vừa húp mì, cô vừa nghĩ lần sau nhất định phải mang Cố Tiếu đi ăn thử.

Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, Cố Nam Tương đã dừng lại ngay.

Không có khả năng! Cố Cảnh Hành tiên sinh tự phụ đã mất tư cách ăn bát mì này ngay khi cắt nguồn thu nhập của em gái mình.

Cố Nam Tương hừ hừ hai tiếng, cắn mì nói nhỏ: "Cố Tiếu xấu xa, cho rằng em rời khỏi anh liền không sống được sao!"

"A, sao trời lại mưa rồi."

Cố Nam Tương nghe vậy liền nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn giọt mưa lác đác rơi xuống, để lại vài vết nước trên kính.

Mùa mưa kéo dài ở Saint Seus vẫn chưa kết thúc.

_____

Lúc này, khu nhà xưởng hoang vu cũng bị mưa bao phủ, cây cao xung quanh che khuất bầu trời và ánh nắng, bao phủ vùng đất này trong bóng tối ẩm ướt.

Kẽo kẹt một tiếng, cánh cửa sắt rỉ sét từ từ chuyển động, trong ánh sáng lờ mờ, một người đàn ông cao lớn vẻ mặt lạnh nhạt ngồi tựa lưng vào chiếc ghế da màu đen.

Anh mặc đồ đen, vest đen được may khéo léo, cà vạt màu than được ép tỉ mỉ vào cổ áo sơ mi đen, tách biệt từng lớp.

"Tiên sinh, người đưa tới rồi."

Bịch một tiếng, bóng dáng lảo đảo quỳ xuống trước mặt, hai tay của người đó bị trói sau lưng, trên áo sơ mi có vết máu loang lổ, trong bóng tối lờ mờ, có thể mơ hồ nhìn thấy vết bầm tím trên khóe miệng và mắt phải.

"Khụ khụ.....các người....các người có biết tao là ai không...."

Hắn không thể mở mắt, ngã gục xuống đất, thở hổn hển.

Ầm vang

Ngoài cửa sổ một tia sấm sét xẹt qua, ánh sáng điện chiếu sáng người đàn ông ngã gục trên mặt đất. Đó là Thái Lạp Ba Các Lợi Ni Áo, tự xưng là hoa hoa công tử phong lưu.

Chỉ là trước kia còn có thể nhìn thấy da thịt nhưng bây giờ sưng lên thành đầu lợn, máu lẫn mồ hôi, bẩn thỉu cực kì.

Thái Lạp cố gắng mở mắt ra, muốn xem ai dám làm chuyện như vậy với mình, ông nội của hắn, ông già Hồ An nhất định sẽ không buông tha cho bọn họ.

Cuối cùng, với ánh sáng yếu ớt, Thái Lạp có thể nhìn rõ người đàn ông ngồi trên chiếc ghế da đối diện mình.

"Mày....Xiao...."

Hắn hoang mang, khó hiểu, cũng bắt đầu hoảng sợ.

Gia tộc Ba Các Lợi Ni Áo có danh tiếng cao trong giới thượng lưu của Saint Seus, các ngành công nghiệp của họ trải khắp châu Âu, có khối tài sản vô tận.

Chính vì điều này mà Thái Lạp với tư cách là thành viên trong gia đình mới dám hành động liều lĩnh bất chấp hậu quả. Người hắn không dám đắc tội rất ít, nhưng người đàn ông trước mặt anh lại là người đầu tiên, tuổi còn trẻ đã phụ trách một doanh nghiệp lớn như vậy, ngay cả ông nội hắn, ngay cả ông nội Hồ An của hắn cũng phải kiêng nể anh.

Cố Tiếu cuối cùng cũng nhấc lên đôi mi trắng mỏng, đôi mắt đen lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông nằm trước mặt, như đang nhìn một vật chết.

Anh giơ tay lên, từ từ đeo chiếc găng tay da dê mỏng màu đen lên, xương ngón tay mảnh khảnh được quấn chặt từng cái một.

Anh ghét làm bẩn ngón tay của mình, đặc biệt là với những chất lỏng không cần thiết.

Đột nhiên, nỗi sợ hãi trong mắt Thái Lạp tăng lên.

"Xiao....Xiao...."

Hắn sợ hãi cầu xin, không tin rằng chàng trai trẻ có giao tình với ông nội lại thực sự gϊếŧ hắn ở đây.

Nhưng Cố Tiếu đã chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt hắn, chiếc quần bó vào đôi chân thon dài bị kéo ra thành những sọc ngang nông, ngón tay đeo găng đang cầm súng.

Kim loại lạnh vỗ nhẹ vào mặt Thái Lạp, Thái Lạp cảm thấy đau đớn, cơ thể bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát.

"Anh....anh gϊếŧ tôi.....ông nội tôi....sẽ không.....bỏ qua cho anh đâu...."

Tiếng cười khẽ lạnh lẽo lạnh lùng có vẻ ớn lạnh trong không gian im lặng này.

Cố Tiếu hơi cúi người, hạ giọng nói: "Nếu lão Hồ An biết mày làm những chuyện xấu xa đó, ông ta sẽ tự ra tay chấm dứt mày."

Thái Lạp kéo thân thể bắt đầu run rẩy, biên độ càng lớn, là bản năng sợ hãi của nhân loại khi đối mặt với tử vong.

Hắn nghe thấy tiếng đạn của súng lục, cái chết mỉm cười với hắn.

"Đừng....đừng mà."

Hắn khàn giọng hét lên, nhưng đúng lúc này, một ly rượu vang sủi bọt khí mứt anh đào kèm đá đổ xuống đầu hắn, nước màu nâu đỏ nổ tung trên đầu của người đàn ông rác rưởi.

Đây là điều Cố Nam Tương muốn làm nhưng đêm đó đã không làm.

Cố Tiếu sẽ không tự mình ra tay, anh đứng dậy lùi lại cho vệ sĩ đổ ly rượu sủi bọt xuống, yên tĩnh nhìn người đàn ông cuộn tròn dưới đất lắc thành một quả bóng, trong đôi mắt đen sâu thẳm không có cảm xúc.

Trong chốc lát, không khí có mùi tanh nồng nặc, trên người Thái Lạp có những vết ướt lớn.

Simon vẫn đứng cách Thái Lạp hai bước. Ông nhíu mày, ông là lão già thân sĩ, khi ngửi thấy mùi kinh tởm như vậy liền không chịu nổi.

Vị Monsieur Tara quá đáng sợ rồi.

Khi một tia sét khác đánh vào ngoài cửa sổ, Cố Tiếu cũng khẽ cau mày.

Tháng 9 ở Saint Seus thời tiết đối lưu mạnh như vậy, người yếu ớt nào có có lẽ sẽ rất sợ hãi.

Cố Tiếu quay người lại, không nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất nữa, anh cởi găng tay ra đưa cho Simon đang đi theo, đồng thời ra lệnh cho đám vệ sĩ đang ẩn nấp trong bóng tối.

"Chỗ nào có vấn đề thì giải quyết ở đó."

"Vâng, tiên sinh."

Khi đi đến cửa, Cố Tiếu ngước mắt lên, cơn mưa cuốn trôi hoang vu, những cây cao vươn cành gồ ghề, Muye bao bọc trong đêm tối, Simon đằng sau bật ô lên che cho anh.

Đôi giày da sáng bóng của anh dính đầy nước bắn tung tóe, Cố Tiếu bước nhanh xuống bậc thang: "Đến Seine."

Simon sửng sốt một chút, sau đó mới nhớ ra, hiện tại không phải tiểu thư Nam Tương đang ở nhà cũ tại Seine sao.