Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 35: Thua thì chạy thôi, dù sao cũng là tiểu sư muội đồng ý (2)

Nữ đệ tử đi trước dịu dàng đỡ lão bản dậy, giọng nói nhỏ nhẹ: "Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, lão nhân gia làm ăn buôn bán cũng không dễ dàng, coi như là nể mặt ta, mọi người tản đi thôi."

Lời này lại cứng rắn kéo đám người Huyền Tịch chuẩn bị rời đi ở lại.

"Nể mặt ngươi? Xin hỏi ngươi là thần tiên phương nào?"

Khương Trúc cũng không vội vàng rơi đi, nàng nhất định phải nghe xem nhóm người này muốn làm gì.

Nữ đệ tử ở phía đội diện còn chưa nói gì nam đệ tử bên cạnh đã ngước cằm lên, vẻ mặt kiêu căng như đang bố thí: "Chúng ta là đệ tử thân truyền của Phong Thanh Tông, vị này chính là tiểu sư muội của chúng ta, Tô Thiên Tuyết."

Minh Tuệ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Huyền Tịch: "Cái gì Tuyết?"

Huyền Tịch nghiêm trang gật đầu với bọn họ, rồi sau đó cúi đầu nói với sư đệ: "Không biết."

Khương Trúc phì cười thành tiếng.

Nàng thật ra biết người tới là ai, tiểu sư muội được đoàn sủng Tô Thiên Tuyết của Phong Thanh Tông và nhị sư huynh liếʍ chó Vũ Văn Vân của nàng ta.

Nàng tới Vạn Phật Tông cũng là vì rời xa bọn họ.

Chẳng qua người đói diện trông có vẻ không nhận ra nàng.

Vũ Văn Vân thật sự không nhận ra nàng, gã chỉ biết bản thân bị một đám tu sĩ vô danh kɧıêυ ҡɧí©ɧ, điều này khiến cho gã cảm thấy mất hết thể diện.

Sắc mặt của Tô Thiên Tuyết cũng có một thoáng khó coi, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái bình thường, tiếp tục phát ra sức hút độc đáo của mình: "Ba người các ngươi cũng không bị thiệt hại gì, cứ đứng trước sạp hàng của người ta mãi cũng không phải cách hay, chi bằng đôi bên hòa giải, cũng không cần làm mất thời gian của nhau có phải là tốt hơn sao?"

Ba người vốn chuẩn bị rời đi bị mấy câu nói này làm cho đầu óc choáng váng.

"Không tốt." Khương Trúc khoanh tay, vẻ mặt ngang ngược.

"Lão đẩy người của chúng ta trước, sau lại mắng chúng ta ăn trộm lừa đảo. Chúng ta vốn không sai, nếu như hôm nay lão không giải thích với chúng ta thì đừng nói là hôm nay mà sau này ngày nào ta cũng đứng chắn trước sạp của lão."

Minh Tuệ kéo tay áo của nàng, lo lắng nói: "Chúng ta không thể ngày nào cũng xuống núi..."

Môi Khương Trúc không hề động đậy, mơ hồ nói: "Cứ mạnh miệng trước đã, thua người không thua thế."

Lão bản nghe thế thì hoảng sợ, bèn quay sang đám người Phong Thanh Tông bắt đầu bán thảm khóc lóc, nước mắt rơi như thể là lão đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Tiểu sư muội nhà mình bị mỉa mai hết lần này đến lần khác, Vũ Văn Vân tức giận rồi.

"Ngươi kẻ thật thật không biết điều, trước đừng nói ba người các ngươi lấy đông hϊếp yếu, chỉ riêng cái cờ hiệu bán tiêu này vốn đã là gạt người rồi, cớ sao cứ nắm mãi không buông."

"Về phần ăn trộm... Ngươi ta buôn bán cẩn thận một chút cũng có làm sao, các ngươi đã thất lễ thì thôi đi, lại còn cứ cứ dây dưa."

"Sư muội của ta tâm địa thiện lương nói lời hay khuyên bảo, các ngươi không cảm kích thì thôi lại còn nói lời khó nghe, thái độ cứng rắn, đúng sai các ngươi đã sớm biết, cứ muốn làm khó người ta, cũng không sợ sau này rối loạn đạo tâm sao."

Từ nhỏ Minh Tuệ đã nhận lễ nghi và giáo hóa tại Vạn Phật Tông, rất ít đi ra khỏi tông môn, cậu chưa từng gặp loại ngươi vô lý như thế này, chỉ ngây ngươi không biết phản bác thế nào.