Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 24: Lưu Ly Tịnh Hỏa (1)

Ngọn lửa bùng lên rồi đột nhiên trở nên chói mắt, bồ đoàn ngay lập tức bị thiêu thành tro bụi.

Huyền Tịch & Thiền Tâm & Minh Tuệ & Khương Trúc: "..."

"Ha... ha... ha, cũng mạnh đấy, ăn thử một chưởng của ta!"

Huyền Tịch cách khoảng không tung một luồng linh lực về phía ngọn lửa.

Ngọn lửa đột nhiên lớn hơn, nuốt chửng toàn bộ linh lực rồi lơ lửng trong không trung, dường như đang chờ đợi chiêu thức tiếp theo của họ.

Khương Trúc nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt, tốt lắm, ngươi hống hách như thế, xem thử cú đá bay của ta đây!"

Trưởng lão Phật Tâm đang vừa nhận được cảm ngộ mới, một lòng đắm chìm trong kinh Phật nên cũng không ngẩng đầu mà chỉ nhẹ giọng nói vài câu bảo họ yên tĩnh.

"Long Hổ Đào!"

"Cửu Âm Bạch Cốt Trảo!"

"Chân Bọ Ngựa!"

"Thiết Đầu Công!"

"Thiết Sa Chưởng!"

Tiếng động bên dưới càng lúc càng lớn, trưởng lão Phật Tâm đành phải ngắt quãng cảm ngộ của mình, định nhìn xem mấy đệ tử ồn ào này đến cùng là đang làm gì.

Khi nhìn rõ thứ mà họ đang đuổi theo, trưởng lão Phật Tâm lập tức mất bình tĩnh, bật người dậy ném kinh Phật trong tay xuống, vội vàng chạy đến ngăn cản đám đệ tử đang quyết tâm không dập tắt ngọn lửa này thì không bỏ qua.

"Ngừng tay! Ngừng tay ngay!" Họ có biết họ đang đánh cái gì không!

Thấy trưởng lão đứng chắn trước ngọn lửa, Huyền Tịch và mấy người khác chợt sững sờ, trao đổi ánh mắt rồi đặt bồ đoàn xuống.

Chỉ thấy trưởng lão Phật Tâm vô cùng cẩn thận dùng tay đón lấy ngọn lửa nhỏ, còn không ngừng dùng linh lực màu vàng để nuôi dưỡng nó, sợ rằng sẽ bị họ làm hỏng.

"Đi theo ta tìm tông chủ."

Trưởng lão Phật Tâm vọt đến trước mặt Khương Trúc, dùng một tay nhét ngọn lửa vào lòng nàng.

Cũng không màng đến nét mặt kinh hoàng của Khương Trúc, bà nắm lấy cánh tay nàng, chỉ trong chớp mắt cả hai đã biến mất tại chỗ.

Mấy vị sư huynh liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thấy trong mắt đối phương hiện lên sự kinh ngạc và nghi ngờ, bèn theo sát đuổi theo.

Phía trước, vài vị trưởng lão vây quanh trưởng lão Phật Tâm nói chuyện không ngớt, trên mặt đầy vẻ hưng phấn.

Trong khi đó, Khương Trúc thì đang dựa vào tường nôn thốc nôn tháo.

"Phật Tâm, ngươi lấy được cái này ở đâu vậy?!"

"Đây là thần hỏa, là thần hỏa dưới tòa sen của ngã Phật!"

Trong tay trưởng lão Phật Tâm đang lơ lửng một ngọn lửa nhỏ màu vàng kim, sự hưng phấn và kích động của các trưởng lão đều là vì nó.

"Chẳng lẽ ngươi đã thấu hiểu được Phật pháp sâu xa, được thần Phật ưu ái sao?!"

Các trưởng lão vừa nói xong lời này thì ngọn lửa màu vàng kim bị vay ở giữa bỗng chớp mắt bay đi.

Nó bay vài vòng, cuối cùng đáp xuống đầu Khương Trúc.

Trong phòng lập tức vang lên tiếng gầm gừ.

"Ngươi mà dám đốt tóc của ta thì ngươi xong đời rồi!"

Mọi người chỉ thấy nữ đệ tử đó khuôn mặt dữ tợn, liên tục vung tay khua ngọn lửa đi.

Ngọn lửa vàng kim cực kỳ có linh tính, nhảy nhót khắp xung quanh nàng, nhưng nhất quyết không chịu rời đi.

"Ngươi chết chắc rồi, đợi ta bắt được ngươi, ta sẽ nhốt ngươi trong nước!"

Trưởng lão Thanh Mộc không thể chịu nổi nữa, vội vàng chạy đến an ủi: "Tiểu Trúc Tử, Tiểu Trúc Tử, đừng nóng vội, đây là bản mệnh hỏa của ngươi, nó sẽ không làm hại ngươi đâu."

Khương Trúc dừng lại một chút, trong đầu đầy dấu chấm hỏi chỉ vào mình.

Trưởng lão Thanh Mộc cười gật đầu, xoa tay muốn vuốt ve ngọn thần hỏa khó có được này.

Kết quả là ngọn lửa kia dường như vô cùng kháng cự, lóe lên vài tia lửa nhỏ rồi lập tức lao thẳng vào đầu Khương Trúc để trốn.