Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 19: Là Một Đứa Trẻ Tâm Tư Khéo Léo (2)

Như Tâm trưởng lão cười nói: “Đúng vậy, mặc dù không biết nàng làm thế nào để nghĩ ra, nhưng từ đây có thể thấy nàng là một đứa trẻ tâm tư khéo léo, quả thật ánh mắt của Đạo Ngộ trưởng lão rất tinh tường."

Thông Trần trưởng lão vẻ mặt lạnh nhạt, cảm thấy họ quá mức kinh ngạc rồi.

"Chỉ là một kẻ dối trá biết chút khôn vặt, sao vào miệng các ngươilại đến mức khen ngợi như thể là thứ độc nhất vô nhị trên trời dưới đất này rồi."

"Tâm tư khéo léo hay không ta không biết, ta chỉ biết từ khi nàng ta bước vào cừa tông môn ta, thì tông môn chưa có một ngày nào yên ổn, vừa hôm qua, nàng ta còn dẫn tất cả đệ tử công khai gây ồn ào phá rối trong Phật đường, quấy nhiễu sự thanh tịnh của Thần Phật."

Thông Trần trưởng lão nói đến đây, vẻ mặt lờ mờ trông thấy có chút giận dữ: “Đệ tử ngỗ nghịch bực này, tu Phật cũng chưa chắc đã thành chính quả."

Ông ấy không thích những đệ tử không đứng đắn, đặc biệt là kẻ không có chút thiên phú nào như Khương Trúc.

Đạo Ngộ biết cái đức hạnh này của ông ấy, vội vàng giải thích với tông hủ: “Tiểu Trúc tính tình hoạt bát, có chút cổ linh tinh quái, nhưng theo ta nghĩ rằng hiện tại như vậy cũng tốt."

"Tại sao phần lớn tu sĩ không bằng lòng đến Vạn Phật Tông của chúng ta, các người có bao giờ nghĩ đến không? Tông môn của chúng ta đứng trong ngũ đại tông môn, mỗi lần đại hội, thực lực ít nhất cũng xếp hạng ba, nhưng hằng năm tuyển sinh lại tiêu điều thảm đạm vô cùng."

Lời của Đạo Ngộ đã chọc thằng vào nỗi đau của các trưởng lão đang có mặt.

Một hai năm thì không nói, năm nào cũng vậy, không nói đến việc đệ tử lòng dạ chán nản, ngay cả họ cũng thường xuyên không khỏi tự suy nghĩ và nghi ngờ bản thân .

"Nói đến Phật tu, tất cả mọi người đều nghĩ đến sự khô khan tẻ nhạt, thêm vào đó là quy định nghiêm ngặt của tông môn, nhiều năm không cho đệ tử xuống núi, đệ tử hằng ngày chỉ biết luyện công, tu hành, ngày qua ngày ngồi thiền, tụng kinh."

"Đều là những đứa trẻ mới mười mấy tuổi, suốt ngày khuôn phép nè nếp, không cười không nói, có khác gì mấy ông già mấy trăm tuổi đâu?"

"Những năm qua, Vạn Phật Tông của chúng ta thiếu hẳn sức sống, vì vậy ta nghĩ rằng Vạn Phật Tông của hiện tại mới đúng là dáng vẻ của một tông môn nên có."

Đạo Ngộ lại chắp tay với các trưởng lão: “Hơn nữa, mặc dù bọn họ gây ra một số chuyện nhưng cũng chưa đến mức gây đại họa, phạt cũng đã phạt, thái độ cũng rất thành khẩn, tại sao lại phải ba ngày hai bận đến báo cáo trước tông chủ?"

"Còn về việc Phật tu có tu thành chính quả hay không thì điều này càng là vô căn cứ, linh căn của Tiểu Trúc thực sự không đáng kể, nhưng chúng ta tu Phật từ bao giờ lại chỉ nhìn vào linh căn?"

Các trưởng lão nhìn nhau gật đầu, rõ ràng đều rất đồng tình.

Cứ ba ngày hai lần lại đòi trục xuất đệ tử khỏi tông môn không chỉ làm lạnh lòng đệ tử mà còn khiến lòng người cả tông môn hoảng sợ.

Tông ch thấy các trưởng lão đều gật đầu bèn quay sang nhìn phía bên kia: “Lời của Đạo Ngộ trưởng lão, Thông Trần trưởng lão có đồng ý không?"

Nói đến mức này rồi, Thông Trần trưởng lão cũng không có cách nào phản bác được, chỉ đành trả lời một câu biết rồi.

Đều là sư huynh đệ trong cùng một tông môn, tông chủ cũng không muốn làm tổn thương tình cảm của đôi bên, huống chi Thông Trần chỉ là tính cách có phần nghiêm khắc, cũng không có ý đồ xấu.