Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 17: Các Ngươi Ngồi Trung Bình Tấn Hết Cho Ta! (2)

“Nhưng cũng tốt, lần này không chỉ chúng ta bị phạt, mà tất cả mọi người đều bị phạt, he he.”

Các đệ tử khác: “……”

Thiền Tâm: “……”

“Đừng nói nữa, Thông Trần trưởng lão lại đến rồi.”

Ở đằng xa, Thông Trần trưởng lão đã thay bộ quần áo khác, mặt đen như than tiến đến trước mặt mọi người.

Ông ấy lớn tiếng quở trách: “Trước mặt Phật cũng không thể tĩnh tâm, thật chẳng ra gì. Hôm nay các ngươi phải đứng tấn ở đây cho đến khi trời tối, để xem các ngươi còn dám nghịch ngợm nữa không.”

Khương Trúc cúi đầu, điều chỉnh âm thanh rồi hô lên: “Trong Phật đường có ma trơi.”

Nghe xong, Thông Trần trưởng lão càng tức giận hơn.

“Láo xược! Nào có ma trơi nào dám xuất hiện trước mặt Phật, hơn nữa sao ta lại không thấy lửa đâu? Ta thấy các ngươi chỉ là thích chơi đùa.”

Cơn tức của Thông Trần trưởng lão tức rất lớn, các đệ tử khác đều không dám phản bác.

Một đám người cầm thùng nước, đau khổ đứng tấn cả một ngày.

Đến giờ ăn tối, hai chân của các đệ tử run lẩy bẩy, chỉ có thể dìu nhau mà đi.

“Sư muội, muội còn đi nổi không?”

“Đi được.” Khương Trúc nghiến răng.

“Thật chứ?”

Huyền Tịch và mấy người nhìn đôi chân đang liên tục giật như máy may của nàng, tỏ vẻ nghi ngờ.

Để chứng minh mình có thể đi, Khương Trúc kéo đôi chân mình ra bước một bước dài.

Kết quả vì chân không còn sức, nàng ngã lăn qua hai bên.

Mấy người Huyền Tịch sợ tới mức đưa tay ra chuẩn bị đỡ.

May mà nhờ vào kỹ năng nhảy đường phố tuyệt vời của mình, Khương Trúc đặt tay xuống đất làm một cú lộn, rồi nghiêng người một cái, cuối cùng không có việc gì, chỉ là lại quay lại chỗ cũ.

“……”

Bốn người nhìn nhau không nói nên lời.

Huyền Tịch đưa tay lên trán, bất lực nói: “Thôi để bọn ta giúp muội vậy.”

Khương Trúc ngượng ngùng: "Thế này không hay… CMN!”

Chưa kịp nói xong, Khương Trúc chợt cảm thấy cả cơ thể mình bị nhấc bổng lên.

Huyền Tịch nhấc chân nàng, Thiền Tâm thì nhấc vai, Minh Tuệ dùng đầu trọc chống lưng..

“Thế này có gì mà không hay, xông lên!”

Bốn người dùng một tư thế vô cùng kỳ quặc lao về phía nhà ăn.

Khương Trúc suốt đường đi chỉ cảm thấy choáng váng, choáng váng, choáng váng, bị lắc lư lên xuống khiến nàng rất muốn nôn.

Cảnh tượng này chẳng khác nào các sinh viên y khoa thời hiện đại đang khiêng một bệnh nhân tử vong.

Rất nhanh đã đến nhà ăn, bốn người nhẹ nhàng đặt Khương Trúc lên ghế như đang chăm sóc người khuyết tật.

Bây giờ không chỉ đôi chân bủn rủn vô lực mà eo và cổ của nàng cũng đau nhức muốn chết.

Không có gì bất ngờ xảy ra, nàng sắp bị phế rồi.

“May là có các huynh giúp đỡ, bằng không cuộc sống của muội quá êm đềm rồi.” Sau một lúc nghỉ ngơi, Khương Trúc ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Thiền Tâm muốn an ủi nàng, vì thế ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Chịu được khổ trong khổ.”

Khương Trúc sâu xa tiếp lời: “Trong lòng sẽ càng khổ.”

Thiền Tâm: “……”

Huyền Tịch: “……”

Minh Tuệ: “……”

“Ôi cha, tiểu sư muội, muội cứ lạc quan lên, sau này ngày khổ còn nhiều, coi như sớm thích nghi.”

“Đừng lo nữa, đã đến nhà ăn rồi, còn không mau bình tĩnh lại.”

Ba người an ủi xong cũng không quan tâm nàng có nghĩ thông không đá vội chạy đi lấy cơm.

Khương Trúc co rút khóe miệng.

Rất tốt, tất cả mọi người đều là kiểu này.

Ba người lần lượt giúp nàng lấy ba bát cơm trắng và ba đĩa đồ chay, sắp xếp gọn gàng trước mặt nàng.

Bốn người ăn ý bắt đầu không nói lời nào mà ăn cơm.