Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 11: Các Sư Huynh Đã Giúp Ta Đại Ân (1)

Sau khi khai trí xong, tất cả đệ tử đều đi đến võ trường để luyện công tu luyện, chỉ có Khương Trúc lưu lại để quét dọn Phật đường.

Khương Trúc cầm cây chổi đứng trong Phật đường rộng lớn, vẻ mặt dữ tợn.

Ngày đầu tiên trở thành đệ tử thân truyền mà đã bị phạt phải ở lại đây để tâm sự với Phật Tổ.

Rất tốt, Khương Trúc, ngươi lại làm điều kinh khủng rồi đấy.

Phật đường rất lớn, hơn nữa còn trống trải, chiếm nhiều không gian nhất là tượng Phật và tám cột trụ đỏ, bên trên có khắc những câu kinh văn.

Trên xà nhà bên cạnh tượng Phật có giắt vài tấm lụa vàng, chuỗi hạt chứa chín mươi chín nghìn chín trăm chín mươi chín hạt Phật châu nối liền giữa các xà nhà nối liền với mấy tầm lụa vàng rủ xuống mặt đất.

Khương Trúc cầm chổi, bắt đầu quét rác từ góc tây nam.

Thực ra cũng không có gì nhiều để quét vì Phật đường mỗi ngày đều được dọn dẹp một lần, rất sạch sẽ.

Quét một lúc thì Khương Trúc ngồi xuống nghỉ ngơi, dùng chổi quét nhẹ xuống sàn.

"Phù... phù... phù..."

Khương Trúc ngẩng đầu lên, trông thấy Huyền Tịch và Minh Tuệ một lớn một nhỏ, ló đầu vào từ cánh cửa.

Vừa thấy họ, Khương Trúc lập tức nhớ lại hình ảnh họ cười nhạp nàng trên đài.

Tức khắc nghiêm mặt, tức giận nói: "Hai vị sư huynh đến đây làm gì? Xem ta có quét sạch không à?"

Huyền Tịch ngượng ngùng gãi mũi, nhảy vào: "Không, không phải, chúng ta đến để giúp tiểu sư muội mà."

Minh Tuệ gật đầu liên tục: "Đúng vậy, tiểu sư muội, chúng ta đến để giúp muội."

Nói xong, cả hai rút chổi ra từ phía sau, vào Phật đường quét xoẹt xoẹt xoẹt.

Bụi bay khắp nơi, Khương Trúc che miệng không ngừng ho khan.

Một lúc sau, hai người đắc ts đứng trước tượng Phật, đối diện với Khương Trúc, nói: "Xong rồi, tiểu sư muội, chúng ta đã quét sạch rồi."

Khương Trúc ho khan không ngừng, phải chạy ra cửa hít thở chút không khí.

Một con mèo màu cam không biết từ khi nào đã nhảy vào từ bậu cửa sổ, đứng trên bàn và kêu meo meo với bọn họ.

"Đại Hoàng, đừng đứng trên cống phẩm của thần Phật." Minh Tuệ nói rồi định đi đuổi nó.

Con mèo màu cam kia nhanh như chớp, nhảy qua lại trên bàn nhất định không chịu xuống.

"Tốt lắm, Đại Hoàng, mày dám trêu tao à, xem tao xử lý mày thế nào." Minh Tuệ mệt tới mức thở hổn hển mà vẫn không bắt được con mèo, tức giận đùng đùng nói.

Thấy vậy, Huyền Tịch cũng lập tức nhảy vào giúp.

"Tiểu sư muội, mau chặn nó lại, đừng để nó chạy thoát."

Khương Trúc cầm chổi, đứng chắn ở cửa.

Ba người hùng hổ vây con mèo màu cam vào giữa.

Con ngươi Đại Hoàng xoay vòng vòng, bị dồn ép từ từ lùi lại đến góc không có cửa sổ ở phía sau.

Ba người nhẹ chân nhẹ tay chậm rãi tiến tới.

Một cú nhảy vọt.

"Rắc... rắc..."

"Lạch cạch... lạch cạch..."

Tấm lụa bị xé rách, từng đoạn từng đoạn lớn rơi xuống đè lên ba người, quấn họ chặt kín không một kẽ hở.

Chuỗi hạt Phật châu cũng bị kéo bung, rơi lả tả khắp sàn nhà.

Con mèo nhảy lên lưng Minh Tuệ, giẫm mạnh một cái rồi chạy vụt ra khỏi Phật đường.

Minh Tuệ bị mất thăng bằng, dưới chân lại giẫm phải chuỗi phật châu, lại trượt chân ngã lăn ra.

Khương Trúc vất vả lắm mới giãy ra khỏi tấm lụa lại bị Minh Tuệ va vào, ngã ngược lại vào tấm lụa.

Cảnh tượng càng thêm hỗn loạn.

Trong Phật đường vang lên những tiếng la hét chói tai.

"Sư huynh, huynh kéo tóc ta rồi!!"

"Minh Tuệ, ngươi đang kéo áo ta đấy, thả ra mau."

"Đại Hoàng chết tiệt, ta nhất định phải bắt nó treo lên đánh một trận."