Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 9: Khương Trúc đến (1)

Chỉ nghe thấy trưởng lão nói với tông chủ: “Tông chủ, đệ tử này không tuân thủ quy tắc, ngày đầu tiên đã đến muộn, bất kính với thần Phật, ta đề nghị lập tức trục xuất nàng ta khỏi Vạn Phật Tông.”

Thiền Tâm nghe vậy thì gấp muốn chết, định bước lên cầu xin giúp nhưng bị Huyền Tịch giữ chặt lại: "Ngươi lên làm loạn cái gì?”

Thiền Tâm lo lắng giải thích: “Nàng ấy là…”

“Đừng nói chúng ta, tông chủ chắc chắn sẽ không đồng ý trục xuất nàng ấy đâu, ngươi ra mặt lúc này chỉ làm liên lụy đến chúng ta thôi, cứ nhìn kĩ đi, Thông Trần trưởng lão không phải là đèn đã cạn dầu, bị ông ấy để ý thì chẳng có chuyện gì tốt đẹp đâu.”

Sư đệ Minh Huệ chỉ mới tám tuổi cũng cố nhịn cười, kéo Thiền Tâm lại, không để hắn ta ra mặt.

Sư huynh đệ bọn họ chẳng có sở thích nào khác, chỉ thích nhìn người khác bị phạt, đại khái đó là niềm vui duy nhất trong việc luyện công tu luyện của bọn họ chăng?

Thiền Tâm định mở miệng nhưng lại bị Huyền Tịch bịt miệng ngay.

“Đừng lo chuyện người khác nữa, chẳng phải nói năm nay thu được một tiểu sư muội sao? Ở đâu rồi?”

Nghe vậy, đại sư huynh Tam Thanh và nhị sư huynh Độ Chân vẫn không lên tiếng cũng không khỏi chú ý, hơi ghé mắt nhìn sang.

Minh Huệ tuổi còn nhỏ không giấu được cảm xúc, vừa nghe thấy có tiểu sư muội đa tỏ ra vô cùng phấn khích.

“Năm nay chúng ta cũng có tiểu sư muội rồi à? Có phải là nữ đệ tử đứng cuối cùng kia không?”

Cuối cùng thì cậu cũng không còn là người nhỏ nhất nữa, thật tuyệt.

Thật không may, động tác của các sư huynh đều lọt vào mắt Khương Trúc.

Bọn họ vui sướиɠ khi người gặp họa quá lộ liễu trắng trợn.

Nhưng lúc này Khương Trúc cũng tự lo cho mình chưa xong, không rảnh để ý đến chuyện khác.

Nàng lén nghiêng đầu liếc nhìn hai vị trưởng lão đang dấu khẩu, vội vàng cúi đầu giả chết.

Đạo Ngộ trưởng lão và Thông Trần trưởng lão cãi nhau nảy lửa trước mặt các đệ tử.

“Thông Trần, ngươi đang mang cảm xúc cá nhân vào đây, khi ngươi còn là đệ tử cũng không ít lần đi trễ, lúc đó tông môn cũng không trục xuất ngươi.”

“Đó là chuyện khác.”

“Sao lại khác? Đệ tử mới thì không phải là đệ tử sao? Ngươi được phép đi trễ, còn người khác thì không?”

“Đạo Ngộ ngươi… ngươi thật vô lý.” Ông ấy bị muộn là do luyện công, sao có thể giống nhau được?

“Ta không quan tâm, dù sao cũng không thể trục xuất đệ tử này, nàng ấy do ta thu nhận, các người không cần thì để ta làm thượng sư của nàng ấy.”

Đệ tử thân truyền không có sư phụ cố định, thuộc về đệ tử cốt cán, còn thượng sư thì tượng trưng cho mối quan hệ truyền thừa và người thừa kế, trong đạo Phật thì đó là một hình thức bái sư cực kỳ tôn kính và trang trọng.

Nếu Đạo Ngộ làm thượng sư của Khương Trúc, thì tông môn đương nhiên không thể trục xuất nàng ấy.

Chờ hai người đấu võ mồm gần xong, tông chủ đúng lúc lên tiếng giảng hòa.

“Đạo Ngộ nói có lý, Vạn Phật Tông chúng ta không phải là tông môn hà khắc như vậy, chỉ là trễ một lần mà thôi, cũng không phải là lỗi lớn gì, sao phải trục xuất khỏi tông môn, như vậy là quá nặng.”

Ông ấy dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

“Tuy nhiên, đệ tử này thực đã sai cần phải phạt. Nếu như nàng bất kính với thần phật thì cứ phạt nàng ấy quét dọn Phật đường ba ngày, lau chùi tượng Phật. Khương Trúc, ngươi có đồng ý không?”

Khương Trúc ngoan ngoãn gật đầu, cực kỳ lễ phép: "Con đồng ý.”