Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 5: Trần trụi nhưng an tâm (3)

Phật tu ngày đêm tụng kinh tu đạo rất nhàm chán, dù tu vi có cao đến đâu cũng phải kiềm chế sát nghiệp, tích lũy từng chút từng chút công đức, kiềm chế khẩu nghiệp, phải ngày ngày tuân thủ giới luật thanh quy, nếu không thì đạo tâm sẽ sụp đổ.

Cho nên việc thu được ít đệ tử cũng là lẽ đương nhiên chứ càng đừng nói đến việc nhận nữ đệ tử, quả đúng là mơ mộng hão huyền.

"Chỉ còn một canh giờ nữa là hết thời gian chiêu sinh, ta thấy năm nay cũng cứ như vậy thôi, các ngươi dọn dẹp qua đi, chuẩn bị đóng cổng." Đạo Ngộ trưởng lão lắc đầu, định quay người rời đi.

Lỗ tai Thiền Tâm giật giật, giống như nghe thấy tiếng thở gấp truyền tới từ phía dưới bậc thềm núi: "Đạo Ngộ trưởng lão, hình như có người đang đến."

Các đệ tử của Vạn Phật Tông đều cúi đầu xuống nhìn.

Không lâu sau, một cái đầu nho nhỏ xuất hiện từ bên rìa quảng trường, dần dần, một bóng người hoàn chỉnh đi ngược ánh mặt trời hiện ra trước cổng tông môn.

Khương Trúc vừa leo lên chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc thang chống gậy thở hổn hển, mặt đỏ bừng.

Ông trời ơi, đây là khảo nghiệm cho viên chức sao?

Nghỉ ngơi một chút xong Khương Trúc ngẩng đầu lên, đập vào mắt nàng là một đám đầu trọc sáng lóa.

Tốt lắm, trần trụi nhưng an tâm.

Đạo Ngộ trưởng lão nở nụ cười vô cùng từ ái, nhìn kỹ còn thấy có vài phần kích động và mong chờ: "Nữ thí chủ, có phải ngươi muốn gia nhập Vạn Phật Tông của chúng ta không?"

Khương Trúc gật đầu: "Đúng vậy, yêu cầu của ta không cao, các ngươi có thiếu…” Người quét rác không.

Nàng còn chưa nói xong đã thấy các đệ tử lấy giấy bút ra bắt đầu ghi tên, còn trưởng lão mặt đầy vẻ vui mừng, phất tay một cái, một chiếc tông bài màu vàng rơi vào tay hắn ta.

Vui mừng hỏi: "Đã gia nhập Vạn Phật Tông của ta thì là người một nhà, tên gì?"

Khương Trúc ngẩn ra: "Khương Trúc.”

Trưởng lão gọn dàng dùng linh lực khắc tên nàng lên thẻ bài rồi đưa thẻ bài cho nàng, giương giọng nói: "Thiền Tâm, ngươi dẫn tiểu sư muội đi tìm một nơi ở tốt đi."

Thiếu niên đầu trọc cười toe toét, nhìn Khương Trúc cười: "Tiểu sư muội, xin hãy theo ta."

Cứ thế mà nhập môn sao?

Khương Trúc bước lên hai bước rồi đa nghi như tào tháo quay lại nhìn tên của tông môn một lần nữa.

Vạn Phật Tông, đúng rồi, không sai.

"Sư muội, theo ta." Thiền Tâm đi phía trước dẫn đường.

Hai người nhanh chóng tiến vào tông môn.

Đạo Ngộ trưởng lão nhìn chằm chằm theo bóng lưng của họ, tâm trạng vui vẻ chỉnh lại tay áo của mình.

Đệ tử ghi danh không chắc chắn hỏi: "Đạo Ngộ trưởng lão, cứ xác định là đệ tử nội môn như thế có sao không?" Hơn nữa, nhìn tấm thẻ bài này trông có vẻ như là thẻ của đệ tử thân truyền.

Đạo Ngộ trưởng lão cười tủm tỉm nói: "Ta thấy nàng đôi mắt trong sáng, khí chất linh động, không có sát nghiệp, linh tính và tâm tính đều đủ, lỡ như có kém về ngộ tính..."

Rồi ông phất tay, không chút để ý: "Vậy cũng không sao, Vạn Phật Tông của chúng ta hùng mạnh như vậy, nhận thêm một người để cân bằng khí vận chút cũng rất tốt."

Nhớ đến bộ quần áo nhăn nhúm trên người nàng, cùng mái tóc đen không được chăm sóc chút nào, lòng ông không khỏi dấy lên vài phần trìu mến.

Ông quay lại dặn dò:

"Tiểu sư muội mới đến cuộc sống chắc hẳn rất khó khăn, có lẽ đã chịu nhiều đau khổ, thiết nghĩ không thể để người ta bàn tán sau lưng."

Khó khăn lắm mới thu được một nữ đệ tử, nhất định phải giữ lại.

"Dạ."