Giang Dĩ Phong nằm ngửa trên giường bệnh.
Lúc nãy khi xuống giường, cậu không cẩn thận bị ngã, từ bắp chân đến đầu gối đều đau nhức dữ dội.
Bác sĩ bảo cậu nghỉ ngơi thêm ba ngày nữa, nhưng Giang Dĩ Phong nghĩ đến số dư trong thẻ ngân hàng, đã rất chân thành từ chối đề nghị của bác sĩ.
Giang Dĩ Phong mở điện thoại, trên mạng tràn ngập tin tức về “Mục Dữ Ca”.
Những bức ảnh chụp lén chất lượng cao đã lan truyền khắp các trang mạng ngay trong ngày quay, chỉ cần lướt qua là có thể thấy những bức ảnh đẹp của diễn viên chính. Đọc những bài báo ca ngợi sự chuyên nghiệp khiến chân Giang Dĩ Phong lại đau nhói.
“Đinh đong ——”
Âm báo tin nhắn vang lên, màn hình hiển thị thông báo nhận được 200.500 tệ.
Ngay sau đó, cửa sổ thông báo WeChat hiện lên, tài khoản được đánh dấu là trợ lý đạo diễn gửi một tin nhắn ngắn gọn: “Giang Dĩ Phong, 200.000 là tiền thuốc men + trợ cấp + tiền bịt miệng, 500 là thù lao của cậu. Sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa.”
Có lẽ sợ Giang Dĩ Phong tham lam, trợ lý đạo diễn còn bổ sung: “Chúng tôi đã bồi thường gấp đôi mức thông thường trong ngành rồi, hy vọng cậu đừng được voi đòi tiên.”
Giang Dĩ Phong hài lòng ngắm nghía số dư một lúc, mãi sau mới chuyển sang WeChat trả lời: “Vậy tôi cần quay lại trường quay khi nào? Chân tôi vẫn còn hơi đau, có lẽ phải qua vài ngày nữa mới đi được.”
“Cậu không cần đến nữa.”
Nhìn thời gian nhập tin nhắn từ phía bên kia, có lẽ đối phương đang cực kỳ bực mình.
Nhưng Giang Dĩ Phong lại thất vọng nhìn vào màn hình điện thoại —— Thù lao một ngày của diễn viên đóng thế cao hơn nhiều so với diễn viên quần chúng.
Tiểu Giang thất nghiệp nằm trên giường bệnh suy nghĩ xem tháng tới sẽ làm gì.
Cậu lại mở WeChat, chỉ thấy người quản lý La Kỳ được ghim lên đầu đã ba tháng không nhắn tin cho cậu.
Một người quản lý có vài nghệ sĩ dưới trướng, nhưng La Kỳ năm đó hứng khởi định dẫn dắt Giang Dĩ Phong làm nên chuyện lớn giờ đã tuyệt vọng với vận may của cậu.
Giang Dĩ Phong nhớ lần cuối cùng cậu gặp La Kỳ, hắn ta đang dẫn theo một nghệ sĩ mới chỉ mười bảy tuổi chụp ảnh tạp chí. Cậu nghệ sĩ mới tràn đầy nhiệt huyết và khí thế, chưa trải qua những cú sốc trong giới, còn rất non nớt, nhưng gần đây cũng đang thịnh hành phong cách thiếu niên tràn đầy năng lượng.
Gần đây La Kỳ chắc cũng sẽ không tìm cậu nữa.
Giang Dĩ Phong bĩu môi, quen thuộc mở một nhóm công việc trong ngành, thành thạo đăng sơ yếu lý lịch của mình.
“Có thể làm diễn viên quần chúng, diễn viên đóng thế, đã tham gia diễn quần chúng trong nhiều bộ phim truyền hình như XX, thành thạo nghiệp vụ, giá cả có thể thương lượng.”
Tiếc là gần đây ngành phim ảnh thua lỗ không ít, số lượng dự án được phê duyệt ít, ngay cả công việc diễn viên quần chúng cũng bị nội bộ giao cho một số headhunter* có nguồn lực.
*Nghề săn đầu người, tên thân thương hơn là chuyên viên tuyển dụng cấp cao.
Giang Dĩ Phong nhận được càng ngày càng ít việc, thông qua headhunter thì phí môi giới lại quá cao, khiến cậu tự hỏi có phải mình đòi hỏi quá cao không —— hay là đợi chân khỏe hơn rồi đến Hoành Điếm** xem có ai tuyển không nhỉ.
**Phim trường cực lớn tại Trung Quốc được nhiều tín đồ du lịch trong và ngoài nước tìm đến tham quan.
Cậu ngồi xem điện thoại cho đến khi y tá đến thúc giục xuất viện, Giang Dĩ Phong mới chống nạng lê từng bước ra khỏi phòng bệnh.
Ra khỏi cửa, cậu thuê một chiếc xe điện, đi hơn nửa tiếng đồng hồ mới đến căn hộ của mình. Khi Giang Dĩ Phong chống nạng lên lầu, cuối cùng cậu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thành thạo đặt một phần cơm nhanh giá mười lăm tệ, Giang Dĩ Phong mới có thời gian xem điện thoại.
Tin nhắn thoại chưa đọc 30+.