Sau Khi Sống Lại, Bà Cô Huyền Môn Phong Thần

Chương 14

Hoắc Yến Thanh không có ý định trả lời cậu ta, trực tiếp đối mặt với ánh mắt đầy oán hận của bà Trương, trên môi nở một nụ cười khinh bỉ: “Bà có biết tại sao Đại Ngư và Đại Cương lại phát điên không? Đó là vì tôi đã mở Thiên Nhãn cho họ, để họ nhìn thấy hồn ma của những người chết bất đắc kỳ tử trong thôn gần một tháng qua đấy.”

“Không, không thể nào, sao mày có thể... mày chỉ là một người bình thường, làm sao có bản lĩnh mở Thiên Nhãn cho người khác.”

Bà Trương vô thức nghĩ cô đang dọa mình, nhưng bà ta không nhận ra rằng sắc mặt mình đã tái nhợt, chỉ là vẫn cứng miệng.

“Nhận tiền của bên nhà thầu có vui không? Tận 20 vạn* cơ mà, đủ cho cả nhà bà tiêu xài mấy năm rồi nhỉ?”

*Đến thời điểm chuyển ngữ thì giá quy đổi 20 vạn sang tiền Việt là xấp xỉ 700 triệu 601 nghìn đồng.

Bà ta có tin hay không không phải chuyện Hoắc Yến Thanh quan tâm, cô phớt lờ vẻ nghi ngờ của bà ta, mỉm cười đầy ẩn ý hỏi.

“...”

Bà Trương hoảng hốt, sao cô lại biết bà ta nhận 20 vạn từ nhà thầu?

Là nhà thầu nói với cô sao?

Không thể nào.

Mấy người bên thầu chỉ mong mua được đất càng sớm càng tốt, không thể nào tự chuốc lấy phiền phức mà tiết lộ chuyện này ra ngoài.

“Mày... mày ngậm máu phun người, tao nhận tiền của bên thầu lúc nào?”

Đoán rằng cô chỉ nói bừa, bà Trương vội vàng phủ nhận.

“Bà nhận tiền của nhà đầu tư, rồi mượn danh vấn tiên để lừa mọi người bán đi đất tổ sẽ phát tài, hại mọi người mất đi sự bảo hộ của đất tổ, thôn dân mới lần lượt chết oan. Bà tìm đại sư để hỏi chuyện nhưng vị đại sư đó chỉ là một thầy tào lao, không tìm ra nguyên nhân nên đổ lỗi cho Quỷ Vương, còn nghĩ ra cách dùng người để tế lễ.”

Hoắc Yến Thanh vừa dứt lời, như để chứng minh lời cô nói, Đại Cương và Đại Ngư vừa vung chổi vừa lớn tiếng hét lên.

“Tôi không gϊếŧ mấy người, không phải tôi gϊếŧ mấy người, cái chết của mấy người không liên quan đến tôi, mau biến đi, mau biến đi.”

“Không liên quan đến tôi, không phải là tôi khuyên mấy người bán đất, không phải tôi, không liên quan đến tôi.”

Thấy vậy, bà Trương mở to mắt kinh hãi nhìn Hoắc Yến Thanh, chẳng lẽ những lời nó nói đều là thật sao?

“Mày, mày, mày…”

“Bây giờ, quả báo của mấy người đến rồi đó.”

Hoắc Yến Thanh lạnh lùng nói từng chữ một, đã lừa biết bao nhiêu người, cũng lừa được biết bao nhiêu là tiền, cuối cùng cũng phải chịu quả báo.