Cố Chấp Tân Đế Lại Muốn Cường Đoạt Nàng

Chương 29: Hối hận và không cam lòng

Tâm tình của Thẩm Tuyên rất tốt nên nói luyên thuyên bên cạnh nàng hơn nửa canh giờ mới chịu ngưng.

Sau khi hắn đi, Thẩm Hi lắc đầu cười, bên giường có đặt một tấm gương đồng thật lớn, nên nàng có thể thấy rõ gương mặt của mình phản chiếu trong gương.

Đó là một nụ cười thanh nhã ngọt ngào, nhưng cũng không che giấu được mệt mỏi.

Thẩm Hi cúi đầu nhìn lớp vảy máu trên đầu ngón tay.

Là ngự y phục vụ trong cung tất nhiên y thuật và dược liệu đều tốt. Sau khi bôi thuốc, vết thương của nàng nhanh chóng đóng vảy, hiện giờ chỉ còn cảm giác ngứa ngáy.

Nàng giơ tay lên, buông rèm xuống, ngăn gương đồng lại, sau đó tắm rửa đơn giản rồi bắt đầu thay y phục.

Thẩm Tuyên lần này trở về gấp, hơn nữa ngày hôm qua Thẩm Hi không ở đây, cho nên tối nay mới bắt đầu mở tiệc tẩy trần cho hắn.

Phụ thân Thẩm Hi, Thẩm Khánh Thần, ngồi ở vị trí cao nhất, vừa thấy nàng tới đã vội vàng tiến lên nghênh đón.

Sắc mặt ông có chút ngưng trọng, hạ thấp giọng hỏi: "Hắn đã gặp con rồi?"

Nếu nói hiện nay còn ai hoảng loạn hơn cả Thẩm Hi, thì đó chắc chắn là Việt quốc công Thẩm Khánh Thần.

"Vâng." Thẩm Hi gật đầu: "Còn ban cho thế tử một thanh kiếm, có lẽ người cũng đã từng nghe qua, tên là Thừa Quân."

Thẩm Khánh Thần thoáng lộ ra kinh ngạc, nói: "Lúc trước ta đã nghĩ đến thanh kiếm này ở trong tay hắn, không ngờ lại đúng là như vậy thật."

Thừa Quân là kiếm của Cao Tổ hoàng đế, thay vì nói là kiếm, chẳng bằng nói đó là linh hồn của vị trí trữ quân.

Trong thiên hạ này ai cũng không thể so sánh nhãn lực với Cao Tổ hoàng đế, đôi mắt của ông rất tinh tường, gần như có thể phân biệt được trung thần lương tướng, cũng nhìn thấu đại thế thiên hạ.

Ông thà rằng trao thanh kiếm này cho hoàng thái tôn từ nhỏ đã nhiều bệnh, cũng không chịu trao cho người dũng mãnh thiện chiến như Tề vương, có lẽ là đã sớm nhìn ra điều gì đó.

Ánh mắt Thẩm Khánh Thần che giấu rất tốt, nhưng Thẩm Hi vẫn nhìn thấy vẻ hối hận và không cam lòng của ông.

Bị cuốn vào tranh đấu quyền lực lại phò tá sai người, đều không có kết cục tốt đẹp gì, huống hồ còn là người ở địa vị cao.

Trước mắt ngoại trừ khẩn cầu sự khoan dung của tân đế thì không còn cách nào khác.

Thẩm Hi biết rõ, nhiều năm qua phụ nàng đã bị tiên đế nghi kỵ thế nào, lúc còn ở Yến địa, nàng còn cho rằng nếu thật sự thất bại, cùng lắm là chết.

Nhưng bây giờ nàng đã có cuộc sống mới, thật sự không muốn dính líu đến tranh đấu trong triều nữa.

Thẩm Hi chỉ hy vọng phụ thân nàng có thể bình an vô sự, ngoài ra không còn mong đợi gì khác ở ông.

Mà ngay lúc này, đối với chuyện từ hôn, nàng cũng đã dần có quyết định.

Lúc trước còn nghĩ có thể từ chỗ phụ thân đạt được chút trợ giúp, rồi từ từ tìm biện pháp, nhưng hiện tại nghĩ lại, nàng vẫn là dựa vào chính mình sẽ thỏa đáng hơn.

Thẩm Hi nhìn lên ánh trăng u tĩnh nói: "Mọi chuyện đều đã qua rồi, phụ thân."

Trong đêm lạnh sương mù dày đặc, ngay cả vầng trăng sáng cũng bị che khuất bởi một tầng mây mù âm u.

Hai người đứng trong bóng tối mờ mịt, nhưng vẫn có vô số ánh mắt nhìn đến, bởi vậy Thẩm Hi không nhiều lời nữa, nàng mím môi cười, vẫy tay với Thẩm Tuyên, sau đó mới quay sang Thẩm Khánh Thần: "Phụ thân, đệ đệ gọi con, con xin phép đi trước."

Thẩm Khánh Thần một mình đứng trong bóng tối, ông nhắm mắt lại, sau cùng chỉ nói: ‘’Đi đi.’’

Không lâu sau Thẩm Hi vừa ngồi xuống bàn, Thẩm Tuyên đã nhỏ giọng hỏi: "A tỷ, tỷ cùng phụ thân nói chuyện gì vậy?"

Thẩm Tuyên tuy thông minh, nhưng cũng không thông minh đến mức cái gì cũng đoán ra được.

Ý nghĩ Thẩm Hi luôn kìm nén trong lòng lại trỗi dậy.

Nếu tỷ đệ hai người bọn họ có thể hoán đổi thân phận cho nhau thì tốt rồi, nếu thế tử Việt quốc công phủ hiện tại là nàng, nàng tuyệt đối sẽ không nhìn Thẩm Khánh Thần biến con đường làm quan huy hoàng trở thành như bây giờ.

Đáng tiếc trên đời này không có nếu như.