Cố Chấp Tân Đế Lại Muốn Cường Đoạt Nàng

Chương 24: Nơi này không phải Đông cung

"Đứng vững." Tiêu Độ Huyền buông tay, nhẹ giọng nói.

Dây thần kinh của Thẩm Hi vốn đã thả lỏng giờ đây lại căng lên như dây đàn, đến cả những ngón tay trong tay áo cũng tự giác co lại.

Rõ ràng là ngữ điệu rất dịu dàng, nhưng nàng vẫn nghe ra chút nghiêm khắc trong đó.

Một lát sau, Thẩm Hi mới nhớ ra nơi này không phải Đông cung.

Tiêu Độ Huyền mặc một chiếc áo choàng màu trắng, dáng người tuấn mỹ vô cùng, khí chất giống như một vị tiên nhân, thanh nhã như ngọc.

Thẩm Hi đứng vững, mím môi, hành lễ với hắn: "Thần nữ ra mắt bệ hạ."

‘’Đừng nói ngươi lại lạc đường nên mới tới đây đấy." Tiêu Độ Huyền cười nói: ‘’Đã lớn rồi, vẫn không tiến bộ như vậy?"

Tư thái của hắn rất tùy ý, giống như huynh trưởng nhà bên.

Nhưng cảm giác áp bức vẫn không tiếng động rơi xuống người Thẩm Hi, lông mi nàng khẽ run, môi đỏ cũng mấp máy.

‘’Không phải, bệ hạ." Nàng thấp giọng nói: "Thần nữ thấy nơi này có hoa mai, mới đi tới, quấy nhiễu sự thanh tĩnh của ngài, là lỗi của thần nữ, thần nữ lập tức sẽ đi ngay.’’

Tiêu Độ Huyền liếc nhìn nàng một cái, lại thờ ơ nói: "Tay bị thương sao?’’

Lúc hành lễ Thẩm Hi chỉ vươn ra tay trong nháy mắt, hơn nữa còn bị một tay khác che lại.

Cũng không biết hắn làm sao để ý thấy.

Ngón tay của nàng cuộn lại, theo bản năng có chút kháng cự, nhưng cơ thể lại đã dưỡng thành thói quen, sau khi Tiêu Độ Huyền hỏi, nàng liền ngoan ngoãn đưa tay ra cho hắn xem.

Thẩm Hi nhỏ giọng: "Bẩm bệ hạ, là vừa rồi ở Trai đường không cẩn thận bị đồ sứ làm bị thương.’’

"Lại đây." Mi tâm của Tiêu Độ Huyền hơi cau lại, làm như có chút không hài lòng.

Cho dù đã rất rõ ràng nơi này không phải Đông cung, nhưng Thẩm Hi vẫn không nhịn được mà khẩn trương.

Tiêu Độ Huyền đè nhẹ lên cổ tay nàng, sau đó bảo y quan theo bên người đến bôi thuốc cho nàng.

Y quan kia rất quen mặt, vừa nhìn thấy nàng liền cười ôn hòa.

Nhưng Thẩm Hi vẫn không thể thả lỏng nổi, càng không nhớ ông ta là ai.

Cả người nàng đều căng thẳng, nên cảm giác đau đớn khi thuốc mỡ chạm vào vết thương càng sâu hơn, đau đớn như bị bỏng, phải dựa vào Tiêu Độ Huyền đè xuống mới không run rẩy.

Sau khi xử lý vết thương xong, trên trán Thẩm Hi đã lấm tấm mồ hôi.

Tiêu Độ Huyền vẫn giữ cổ tay nàng, giọng nói hờ hững: "Vô tình bị thương?’’

Lời nói của hắn lười biếng, không mang theo chút quan tâm nào, ngược lại còn giống như đang chế giễu. Nhưng Thẩm Hi không thể không thừa nhận, nhiều lúc Tiêu Độ Huyền còn hiểu rõ nàng hơn cả nàng.

"Không phải vậy... bệ hạ.’’ Thẩm Hi biết hành động này đã không còn phù hợp, nhưng nàng vẫn không nén được cảm xúc mà quay mặt đi, không nhìn hắn nữa.

Tiêu Độ Huyền cười nhẹ một tiếng, không nói gì thêm.

Sau khi bôi thuốc, cơn đau rát bắt đầu lan tràn.

Thẩm Hi hơi ngửa mặt, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, tầm nhìn cũng có chút mơ hồ, nhưng khi ánh mắt nàng lướt qua sọt giấy, nhìn thấy rõ những cái bánh ngọt trong đống giấy kia, nàng bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Đó là bánh ngọt tinh xảo buổi sáng mà nàng mang tới cho Tiêu Độ Huyền.

Bị vứt bỏ như một thứ đồ thừa.

Thẩm Hi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, sắc mặt cũng không hề thay đổi.

Nàng cưỡng ép chính mình phải dẹp bỏ tất cả những mất mát và khổ sở trong lòng, trước mắt nàng phải nghĩ cách ứng phó với tình cảnh khó khăn hiện tại.

Bây giờ bày ra trước mặt nàng chỉ có hai con đường, một là tiếp tục lấy lòng, cố gắng cầu xin sự tha thứ của Tiêu Độ Huyền, cho dù hắn có trêu chọc nàng thế nào nàng cũng đều phải nhẫn nhịn, hai là rời đi trước khi tiếp tục làm hắn chướng mắt, sau này đợi thời cơ thích hợp mới tiếp tục suy tính.

Rất rõ ràng, người thức thời đều sẽ chọn con đường thứ hai.