Cố Chấp Tân Đế Lại Muốn Cường Đoạt Nàng

Chương 16: Ai mới là chủ của thiên hạ

Thẩm Hi hoàn toàn không thể tưởng tượng được nếu bộ dáng của mình bây giờ bị Tiêu Ngôn nhìn thấy sẽ tạo thành hậu quả gì.

Y sẽ nhìn nàng như thế nào? Sẽ đối xử với nàng ra sao?

"Bệ hạ, ta..." Thẩm Hi còn muốn nói gì đó, nhưng Tiêu Độ Huyền đã buông nàng ra.

Thân thể nàng vì quá mức căng thẳng mà khi hắn vừa buông tay nàng liền mềm nhũn dựa trong lòng hắn.

Tay áo Tiêu Độ Huyền giống như những vì sao lấp lánh, đều được thêu bằng những sợi chỉ bạc, mỗi đường thêu đều toát lên vẻ quý khí bức người, nhẹ nhàng đảo qua mu bàn tay của nàng, mang đến cảm giác run rẩy đến tê dại.

Nhưng Thẩm Hi hoàn toàn không rảnh để ý tới, nàng nhanh chóng nắm bắt khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, vừa khoác lại áo lông đã lập tức rời khỏi người Tiêu Độ Huyền.

‘’Đa tạ bệ hạ." Thẩm Hi thi lễ thật sâu với hắn, sau đó như con thỏ nhỏ sợ hãi bước nhanh ra ngoài.

Nhịp tim của nàng đập quá kịch liệt, ngay cả lúc ở Yến địa suýt nữa bị gϊếŧ chết, giữa ranh giới sinh tử, nàng cũng từng khẩn trương đến vậy.

Đầu óc Thẩm Hi rối tung.

Nhưng trước mắt nàng hoàn toàn không dám nghĩ nhiều, sau khi đóng cửa thiền phòng lại liền nhón chân, gắt gao ôm lấy cổ Tiêu Ngôn.

"Biểu ca, muội gặp ác mộng..." Thẩm Hi đỏ mắt nói: "Vừa rồi muội nghe thấy tiếng huynh gõ cửa, nhưng làm sao cũng không tỉnh lại được..."

Tiêu Ngôn một tay cầm chiếc đèn mới, một tay lúng túng dỗ lưng nàng.

Y đứng dưới thềm đá, ngón tay đều bị đông cứng, nhưng lúc này chóp tai lại đỏ như tôm chín.

Hai người đính hôn đã lâu, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có mười ngón tay đan xen, còn chưa bao giờ tiếp xúc thân mật như vậy, Tiêu Ngôn trong khoảng thời gian ngắn vô cùng bối rối, trong đầu cũng có chút choáng váng.

Thẩm Hi vừa khóc vừa kiên nhẫn kể lại với y một lần nữa.

Sau khi nghe rõ lời nàng, Tiêu Ngôn thở phào một hơi, dịu giọng nói:: ‘’Làm ta còn sợ muội xảy ra chuyện gì, thật là…’’

Lo lắng muốn chết.

‘’Biểu ca, muội không muốn ở gian thiền phòng này nữa." Thẩm Hi ôm chặt lấy Tiêu Ngôn: ‘’Muội muốn ở cùng đường tỷ...’’

Lúc xuất hành ai cũng không nghĩ tới chuyện sẽ có tuyết lớn, bởi vậy cũng không dẫn theo tỳ nữ.

Tiêu Ngôn đương nhiên là chiều theo ý nàng, luôn miệng nói: "Được, được, ta đưa muội qua đó.’’

Thẩm Hi tựa vào đầu vai y, chậm rãi thở ra một hơi.

Cái gọi là sống sót sau tai nạn, chắc đều sẽ có tâm trạng thế này.

Chỉ là trong l*иg ngực nàng chung quy vẫn nặng nề, không thể nói là hoàn toàn thả lỏng được.

Thẩm Hi ấn tay lên ngực, ngón tay từ từ siết chặt.

Hai năm bình phản loạn, trước lúc thiên hạ phân tranh, nàng bất luận như thế nào cũng không nghĩ tới có một ngày, Tiêu Độ Huyền sẽ trở thành hoàng đế.

Mặc dù hắn là Thái tử, nhưng từ nhỏ đã nhiều bệnh, ai cũng nói hắn không thể trường mệnh.

Thời niên thiếu Tiêu Độ Huyền thậm chí chưa từng bước chân ra khỏi Đông cung, về sau hơn hai mươi tuổi hắn mới thỉnh thoảng xuất hiện trước mặt mọi người.

Bởi vì bệnh căn là mang từ khi còn trong bụng mẹ, nên ngay cả Tiên đế cũng không kỳ vọng quá nhiều ở hắn.

Thế nhưng, chính người thân thể yếu nhược ngay đến quân doanh cũng chưa từng đi qua này, lại gϊếŧ chết Tề vương, thảo phạt Liêu Đông, dùng mũi kiếm lạnh như băng vô tình nói cho người toàn thiên thiên hạ biết, ai mới là chủ của thiên hạ này.

Thẩm Hi tuy ở Yến địa nhưng vẫn luôn dõi theo hắn.

Nhìn hắn từ lúc lâm nguy nhận lệnh Tiên đế, đến lúc hắn tái lập thái bình thịnh trị, cuối cùng nhìn hắn đường đường chính chính bước lên ngôi vị Hoàng vị, đứng trên vạn người.